Lang Tiêu Tiêu bỏ đi đột ngột, lúc trở về cũng chẳng báo trước cho bất kỳ ai.
Thảo nguyên đã qua mùa đông rét buốt, sau rằm tháng Giêng tiết trời dần ấm áp trở lại. Vạn vật trên thảo nguyên chậm rãi hồi sinh, mọi việc cũng vì thế trở nên bận rộn.
Lang Tạp vẫn như trước, phần lớn thời gian đều tập trung cho Tạ Chỉ Thanh, chỉ có những việc thật sự trọng yếu hắn mới đích thân ra mặt xử lý. Mỗi khi xuất môn, hắn đều sẽ chu đáo báo trước cho Tạ Chỉ Thanh biết mình đi đâu, để tránh tiểu hoàng tử tìm không thấy người mà lo lắng.
Thế nhưng hôm nay, kể từ buổi chiều Lang Tạp đã liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang trông đợi điều gì. Sau đó hắn đứng dậy đổi một bộ y phục khác, nói: "Ta ra ngoài một lát."
Tạ Chỉ Thanh gật đầu, nói: "Được."
Tạ Chỉ Thanh vô tư, hoàn toàn không nghi ngờ Lang Tạp ra ngoài làm gì.
Lang Vương vừa rời khỏi không bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Y bước tới mở cửa ra —
"Tiêu Tiêu?!" Tạ Chỉ Thanh kinh hỉ thốt lên, "Ngươi trở về rồi à!"
Lang Tiêu Tiêu đã thay lại bộ y phục thường mặc trước kia, tóc đuôi sam vẫn buộc một cách rối bời như cũ. Sau lưng nàng là một bọc đồ khổng lồ, bên ngoài được quấn kỹ càng nhưng vẫn lộ vẻ vội vàng và mạnh bạo.
"Tiểu Thanh Nhi." Nàng mỉm cười nhẹ với Tạ Chỉ Thanh, nhấp miệng nói, "Ta về rồi... tới thăm ngươi đây."
"Vào đi, mau ngồi." Tạ Chỉ Thanh vội vàng mở rộng cửa, mời nàng vào trong.
Lang Tiêu Tiêu tháo bọc đồ trên lưng ném xuống đất —
Không biết bên trong là thứ gì, chỉ thấy nàng giữ gìn như báu vật. Cái bọc vừa lăn một vòng dưới đất, nàng liền hấp tấp nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm bám trên mặt rồi cẩn thận dựng ngay ngắn phía sau cửa.
Không rõ là do xa cách đã lâu hay vì nguyên cớ khác, lần này trông Lang Tiêu Tiêu có phần câu nệ. Nàng đứng im lặng giữa phòng hồi lâu, dường như không biết nên ngồi vào chỗ nào.
Tạ Chỉ Thanh ôn hoà cười, đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình: "Ngồi đi."
Lúc này nàng mới chậm rãi ngồi xuống.
Trước giờ Lang Tạp vẫn không chịu nói rõ với y hôm ấy hai huynh muội đã nói chuyện gì, nhưng y có thể đoán được ắt hẳn hai người họ đã cãi nhau một trận gay gắt. Tạ Chỉ Thanh vẫn luôn lo lắng Lang Tiêu Tiêu bỏ đi tới nước Biền Dương, nếu như thế nàng sẽ chịu nhiều ấm ức ở nơi đó. Nay thấy người trở về, thần sắc cô nương ảm đạm hẳn đi, trong lòng y càng khẳng định quả nhiên nàng đã phải chịu một vết thương lòng rất lớn.
Tạ Chỉ Thanh muốn hỏi nàng gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao, đành nhẫn nại chờ nàng chủ động lên tiếng.
Qua một lúc trầm mặc, Lang Tiêu Tiêu chậm rãi mở miệng: "Tiểu Thanh Nhi, gần đây ngươi vẫn ổn chứ? Mang thai có cực nhọc lắm không?"
Tạ Chỉ Thanh đưa tay sờ sờ mặt, đáp: "Ta vẫn rất ổn, phụ hoàng đã phái thái y trong cung tới chăm sóc cho ta, mọi việc đều rất tốt."
Lang Tiêu Tiêu cẩn thận quan sát, thấy y khí sắc hồng hào, nàng mới gật đầu, "Ừm."
Nàng cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau, lại hỏi: "Còn ca ca ta... gần đây huynh ấy vẫn khỏe chứ?"
"Hắn cũng rất khỏe." Tạ Chỉ Thanh nở nụ cười ấm áp, "Chỉ là gần đây hơi bận, ngươi cũng biết rồi đấy, sang xuân rồi nên nhiều việc. Chiều nay hắn có chuyện ra ngoài, bằng không đã gặp được ngươi rồi."
Thân thể Lang Tiêu Tiêu hơi cứng lại, ánh mắt lảng tránh, không trả lời câu nói này.
Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng.
Trong một thoáng, căn phòng chỉ còn lại tiếng Phù Phù đang nhóp nhép gặm lá rau.
Dường như Lang Tiêu Tiêu đã thực sự thay đổi, bầu không khí an tĩnh này khiến nàng trở nên bối rối. Nàng đứng ngồi không yên, một lát sau thì quyết định đứng dậy, bước tới gần Phù Phù, cúi người quan sát nó ăn.
Thỏ nhỏ đã lâu không gặp Lang Tiêu Tiêu, có lẽ đã quên mất hơi thở và dung mạo của nàng, bản năng sợ hãi khiến nó run rẩy, lặng lẽ rụt vào trong góc lồng.
Lang Tiêu Tiêu mất mát tránh đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!