Chương 48: (Vô Đề)

"Trước kia nghe Chỉ Phong miêu tả còn khó hình dung, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát hiện thì ra thật sự không có gì quá khác biệt so với nơi đó của chúng ta." Tạ Chỉ Minh đứng ở cửa nhà tiểu đệ, đưa mắt nhìn xung quanh, cảm khái nói, "Xưa nay ta chưa từng đi đến nơi xa như vậy, cũng chẳng biết nơi đây sinh hoạt ra sao, trong lòng cứ luôn phỏng đoán mọi thứ chắc sẽ khác biệt lắm. Nhưng nghĩ kỹ lại thì có thể khác bao nhiêu cho được?

Nơi nào thì cũng có mặt trời mọc rồi lặn, mỗi ngày ba bữa cơm, đâu thể khác nào hơn được chứ?"

Tạ Chỉ Thanh cười tủm tỉm gật đầu, mời ca ca vào nhà ngồi.

Lang Tạp nghiêng người tựa vào khung cửa, cất giọng: "Ngươi đến bất ngờ quá, chúng ta cũng không kịp chuẩn bị gì. Ta đã bảo người thu xếp tạm một gian phòng, nhưng phải dọn dẹp thêm một lát nữa mới xong."

"Không sao, là ta suy tính không chu toàn, khiến Lang Vương vất vả rồi." Tạ Chỉ Minh đáp.

Lang Tạp nhún vai, không nói gì. Hắn đưa tay vẫy vẫy với Tạ Chỉ Thanh, ra hiệu mình sẽ tạm tránh mặt để hai huynh đệ ở lại trò chuyện.

Sau đó liền bỏ đi.

Tạ Chỉ Thanh cũng mỉm cười gật đầu với hắn.

Nhưng Lang Tạp vừa đi được vài bước lại vòng về, "À, để ta nói thêm một câu." Hắn thò đầu vào cửa phòng, ngẩng cằm nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh, hạ giọng nói: "Một lát nữa ta sẽ sai người đưa thuốc đến. Sáng nay bận quá nên quên mất. Ngươi nhớ phải uống đấy."

Tạ Chỉ Thanh cũng đã quên bẵng chuyện này, nghe vậy vội gật đầu: "Được."

Tạ Chỉ Minh quay đầu lại hỏi: "Thuốc gì vậy?"

"..." Tạ Chỉ Thanh cúi đầu, đỏ mặt nói: "Là phương thuốc của Tôn thái y."

Tạ Chỉ Minh hiểu ra, cũng không hỏi thêm nữa, hắn chỉ gật đầu rồi lại đảo mắt nhìn khắp gian phòng.

Hắn đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, bỗng chốc vỡ lẽ ra: "Thảo nào ta lại thấy quen mắt như thế... nơi này bố trí rất giống tẩm cung của đệ."

"Đúng là rất giống..." Tạ Chỉ Thanh hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ lại, nhưng trong lời nói không giấu được sự ngọt ngào.

Tạ Chỉ Minh lại đưa mắt nhìn xung quanh, mỉm cười ôn hòa: "Ừm, rất tốt."

Tạ Chỉ Minh lớn tuổi hơn nhiều so với cặp huynh đệ song sinh, hắn không quá bận tâm đến tình cảm yêu đương như hai đệ đệ mình. So với chuyện có yêu nhau hay không, hắn càng để tâm hơn đến việc tiểu đệ ở đây sống như thế nào.

Trước kia Chỉ Phong từng đến thăm, kể lại rất nhiều chuyện về bầu không khí khi ở chung của Lang Vương và tiểu đệ, duy chỉ chuyện này là không nhắc đến. Ngoài mặt Tạ Chỉ Minh không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm ghi nhớ.

Bây giờ được tận mắt chứng kiến, hắn mới thực sự yên tâm.

Tạ Chỉ Minh nghĩ lại, theo lời Chỉ Phong thì Lang Vương đối với tiểu đệ là một mảnh chân tình. Chuyện hắn có thể nghĩ đến, chắc là Lang Vương cũng đã suy xét chu toàn từ lâu rồi.

Đại hoàng tử cười khổ trong lòng, nghĩ thầm, mình sống gần 30 năm, vậy mà hễ liên quan đến chuyện trong nhà thì vẫn không thể giữ được bình tĩnh.

Hắn quay lại ngồi xuống ghế, lúc này mới mở miệng giải thích lý do lần đi thăm không báo trước này của mình.

"Nhận được thư của đệ, mọi người kinh ngạc lắm." Tạ Chỉ Minh chậm rãi nói, "Mọi người đều mừng thay cho đệ, nhưng vui vẻ rồi thì chúng ta lại thấy lo lắng nhiều hơn —nam tử mang thai quả thật hiếm thấy, không ai biết cần phải lưu ý những gì."

Tạ Chỉ Thanh nói: "Không phải đã mời thái y đến rồi sao? Hơn nữa còn gửi cho ta rất nhiều đồ, nào là kim ngân, vải vóc... Ta không thiếu thứ gì cả."

Tạ Chỉ Minh bật cười: "Chính là vì biết đệ không thiếu thứ gì nên chúng ta càng không biết làm thế nào mới phải. Ta nói cho đệ nghe nhé, Chỉ Phong và Chỉ Nguyệt đều làm ầm lên đòi đến thăm đệ, đặc biệt là Chỉ Phong đó. Tiểu công chúa còn nhỏ thì không nói, nhưng Chỉ Phong cũng hồ nháo theo. Đệ không biết đâu, từ sau khi xem thư của đệ, y ở trong cung đứng ngồi không yên, ngày nào cũng muốn chạy ra ngoài."

Tạ Chỉ Thanh không tin, "Hoàng huynh chớ lừa ta!"

Trong lòng y, Tạ Chỉ Phong là người cực kỳ ổn trọng kia mà!

Tạ Chỉ Minh lắc đầu: "Ta có lừa đệ hay không, đợi lần sau đệ gặp y là biết ngay thôi."

Tạ Chỉ Thanh đưa tay che miệng cười.

"Tóm lại, trong lòng mọi người ai cũng nóng ruột, đều muốn đến thăm nhưng lại lo sẽ gây phiền cho đệ." Tạ Chỉ Minh tiếp tục nói, "Lần trước Chỉ Phong tới, đệ đã phải tất bật không ít. Hiện tại thì khác, tình trạng của đệ đặc biệt, không thể để đệ vất vả thêm nữa. Vì thế chuyện đến thăm cứ bị trì hoãn mãi. Sau này ta tính toán, thấy cũng đã ba tháng rồi, chắc tình hình cũng đã ổn định, ta thật sự không muốn đợi nữa nên mới tự mình đi trước một chuyến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!