Về đến phòng, hai người thay nhau phủi tuyết bám trên người đối phương.
Hai gò má của Tạ Chỉ Thanh còn lạnh toát, y hứng khởi xoay người vài vòng trong phòng, miệng tươi cười nói: "Trên thảo nguyên thật nhiều tuyết quá! Mới vào đông được vài tháng mà ta đã thấy mấy trận rồi!"
Lang Tạp mỉm cười dặn: "Ngươi cẩn thận một chút." Hắn đưa tay ra đỡ lấy Tạ Chỉ Thanh.
Trong phòng, Phù Phù dường như cũng bị niềm vui của Tạ Chỉ Thanh lây nhiễm.
Con thỏ ngốc nghếch cuối cùng cũng mơ màng nhận ra chủ nhân của mình giờ đã khác xưa, thân thể không thích hợp để mình nhảy nhót điên cuồng trên người như trước nữa. Vậy nên nó chỉ chạy ra khỏi lồng, tung tăng nhảy nhót trên án thư.
Đang nhảy nhót thì Phù Phù bỗng nhiên dừng lại, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh.
Nó nghiêng đầu, hai tai dài ngoan ngoãn gập sang một bên, cánh môi mấp máy, khuôn mặt thỏ nhỏ lộ vẻ "bừng tỉnh đại ngộ".
Sau đó nó ngã vật xuống mặt bàn, dùng hai chân trước ôm lấy bụng mình, đôi tai dài run run nhè nhẹ.
"..." Lang Tạp trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Con thỏ ngốc này!"
Tạ Chỉ Thanh cười đến mức không đứng vững, phải đỡ giường ngồi xuống, cười đến chảy cả nước mắt.
"Ngươi tỉnh táo lại cho ta!" Lang Tạp sải hai bước đi tới, túm lấy tai Phù Phù, tức giận nói: "Ngươi đừng bày trò nữa được không? Ngươi chỉ là một con thỏ, đến bạn đời còn chưa có, làm sao mà mang thai được hả?!"
Phù Phù lập tức từ trên bàn đứng bật dậy, khiếp sợ đến mức không thể nhúc nhích.
Lang Tạp: "..."
Thật hết cách. Hai con sủng vật nhà này, mỗi đứa một kiểu chọc người ta tức điên.
May mà Phù Phù là loại đầu óc vô tri, rất nhanh đã quên lời Lang Tạp mắng mỏ, tiếp tục vui vẻ chạy nhảy trên mặt bàn, không lâu sau thì lăn đùng ra ngủ.
Hôm nay Tạ Chỉ Thanh hiếm khi ra ngoài đi dạo, vận động một chút cũng thấy hơi mệt, tắm rửa xong liền sớm leo lên giường.
Thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, y lăn qua lăn lại trên giường vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Y mân mê tấm chăn, khe khẽ hỏi Lang Tạp: "Ngươi có thấy hơi nóng không?"
Lang Tạp buột miệng đáp: "Không nóng."
Hắn ngồi dậy vỗ vỗ chăn, định giúp Tạ Chỉ Thanh nới lỏng chăn bên đó. Nhưng vừa cúi người lại gần đã thấy—
Nửa bờ vai Tạ Chỉ Thanh lộ ra ngoài.
Lang Tạp nhíu mày nói: "Đắp chăn lên vai đi, trời lạnh thế này sao ngươi lại thấy nóng?"
Vừa nói hắn vừa cảm thấy nghi hoặc hơn: "Lúc này đang là giữa tiết Tam Cửu, lạnh nhất trong năm, sao lại nóng được?"
Hắn đưa tay chạm vào mặt Tạ Chỉ Thanh — quả nhiên nóng bừng.
Lang Tạp lập tức căng thẳng: "Ngươi không phải là phát sốt đấy chứ?!"
Hắn vội vàng lật chăn xuống giường, thắp đèn dầu, lo lắng ngồi bên cạnh hỏi dồn: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Để ta đi gọi thái y."
Tạ Chỉ Thanh cuống quýt giữ tay hắn lại: "Ta không thấy khó chịu... chỉ là hơi nóng thôi."
Lang Tạp đã mặc áo xong, nghe vậy lại cúi xuống tỉ mỉ quan sát.
Đôi mắt Tạ Chỉ Thanh vẫn đen láy trong trẻo, mái tóc dài xõa loà xoà trên gối càng tôn lên làn da trắng nõn của y.
Dù nhìn thế nào, đó vẫn là một gương mặt cực kỳ mỹ lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!