Đêm nay bọn họ nói với nhau quá nhiều, Tạ Chỉ Thanh có chút mệt mỏi. Mãi cho đến khi sắp ngủ, y mới mơ màng nhớ ra mình vẫn chưa biết Lang Tiêu Tiêu rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.
Mang theo nghi hoặc ấy, y nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Tạ Chỉ Thanh lại nhắc đến chuyện này.
Cũng không rõ hai huynh muội kia đã nói những gì, tóm lại vừa mới nhắc đến tên Lang Tiêu Tiêu, sắc mặt Lang Tạp lập tức trầm xuống.
"..." Tạ Chỉ Thanh khuyên nhủ: "Tiêu Tiêu... còn nhỏ tuổi, lời nói và việc làm có đôi lúc thiếu suy nghĩ. Ngươi là ca ca, ngươi cũng hiểu rõ tính tình nàng nhất mà."
Lang Tạp lạnh nhạt đáp: "Biết, cho nên ta mới lười mở miệng nói với nó."
Tạ Chỉ Thanh thấy khuyên mãi không được, trong lòng vừa gấp gáp vừa bất lực, đành đổi hướng, tiếp lời: "Chúng ta đều cảm thấy Tiêu Tề Chân là ngươi không đáng tin. Vậy ngươi yên tâm để Tiêu Tiêu một mình đi theo hắn sao?"
Không ngờ Lang Tạp lại lắc đầu, nói: "Nó không đi cùng Tiêu Tề Chân."
Hôm đó sau khi cãi nhau ầm ĩ với Lang Tạp, Lang Tiêu Tiêu liền một mình rời khỏi thảo nguyên — nàng không làm đúng như lời đã nói là tìm Tiêu Tề Chân hỏi cho rõ ràng mà cứ thế thẳng thừng bỏ đi mất.
Nàng không nói với bất cứ ai, cứ như vậy âm thầm rời đi.
Tiêu Tề Chân sau một ngày mỏi mòn chờ đợi cũng hết sạch kiên nhẫn, muốn tìm Lang Tạp hỏi cho ra lẽ — tất nhiên hắn cũng không gặp được, vừa rời khỏi phòng đã bị thị vệ của Lang Tạp ngăn lại.
Nghe nói Tiêu Tề Chân đã đứng ngay trước cửa mắng chửi om sòm, đám thị vệ kia vẫn điềm nhiên không để ý, cũng chẳng cãi lại nửa câu. Hắn mắng mỏi mồm, cảm thấy không còn gì thú vị, cuối cùng gào thét đòi bỏ đi.
Lần này thị vệ của Lang Tạp cũng không ngăn cản, thậm chí còn chỉ đường cho hắn rời khỏi thảo nguyên.
Tiêu Tề Chân tức đến nghiến răng nghiến lợi, không chần chừ bỏ đi mất.
"..." Tạ Chỉ Thanh nghe đến đây thì rất kinh ngạc, liên tục cảm thán: "Haiz... chuyện này đúng là phức tạp quá."
Trong lòng y nảy sinh muôn vàn cảm xúc, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Ta thấy Tiêu Tiêu thật lòng thích hắn, nhưng mối hôn sự này... nói thật, nếu Tiêu Tiêu là muội muội của ta, ta cũng không đồng ý đâu."
Y ngẫm nghĩ một hồi, thì thầm: "Thôi được rồi... ta vẫn hi vọng Tiêu Tiêu đừng thành thân với hắn."
Lang Tạp mặt mày lạnh băng gật đầu, lại nói cho y thêm một sự kiện.
Hóa ra người đề nghị thành thân chính là Lang Tiêu Tiêu. Tiểu cô nương ngây ngô, chỉ nghĩ thành thân là chuyện đơn giản như bái thiên địa là xong, hoàn toàn không biết được rằng Tiêu Tề Chân là một hoàng tử, muốn tổ chức một hôn sự phải trải qua nhiều quy củ phức tạp như thế nào.
Tạ Chỉ Thanh nghe xong liền thở dài: "Ta hiểu rồi. Chắc là Tiêu hoàng tử cũng không phải thật lòng muốn cưới nàng. Thảo nào lần trước ngươi nói Lang tộc sẽ không trợ giúp hắn, hắn cũng không hề tỏ ra khó chịu, hóa ra là vì nguyên nhân này."
Lang Tạp "ừ" một tiếng, nói: "Tiêu Tiêu muốn ra ngoài thì cứ để nó đi, nó ở lại thảo nguyên ta nhìn còn thấy bực."
Tạ Chỉ Thanh gật đầu, nói: "Tiêu Tiêu có võ công cao, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, để nàng ra ngoài giải khuây cũng tốt. Ta chỉ lo nàng thật sự chạy sang Biền Dương, nay biết nàng không đi cùng Tiêu Kỳ Chân thì tốt rồi."
Lang Tạp nhẹ giọng thở dài, gật đầu: "Để đó rồi tính sau. Giờ mà nhìn thấy nó thì ta chỉ muốn đập cho nó một trận thôi — Thôi, đừng nhắc tới nữa, chỉ có nó đi gây phiền phức cho người khác, chứ không ai dám bắt nạt nó đâu."
Hắn phủi tay, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: "Hiện giờ ta cũng không có tâm trí đâu mà quản nữa. Chờ tình trạng của ngươi ổn định hơn, ta sẽ phái người đi tìm Tiêu Tiêu vậy."
"..." Tạ Chỉ Thanh hơi đỏ mặt, không biết thế nào mà câu chuyện lại hướng về phía mình. Y quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ta... ta có chuyện gì đâu..."
Lang Tạp ngồi xuống phía sau y, cằm tựa lên vai y, nói: "Ta nghe nói nữ tử nhân tộc mang thai ba tháng đầu rất nguy hiểm, ta không yên lòng."
Tạ Chỉ Thanh đẩy gương mặt y ra, khe khẽ nói: "Ta đâu phải nữ tử..."
"Nhưng ta vẫn không yên tâm." Lang Tạp nghiêm giọng: "Ta phải trông chừng ngươi mọi lúc."
Tạ Chỉ Thanh thở dài, cảm thấy Lang Tạp so với hoàng trưởng huynh của mình còn nghiêm khắc hơn gấp bội.
Lang Tạp nói muốn trông chừng y cả ngày, quả thật liền làm vậy. Ngoại trừ những việc hệ trọng bắt buộc phải xử lý, những việc khác gần như đều bàn giao cho vài vị trưởng lão có kinh nghiệm của Lang tộc, hắn chỉ chuyên tâm ở lại trong nhà chăm sóc Tạ Chỉ Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!