Trước mặt Tạ Chỉ Thanh, Lang Tạp gần như chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ hung ác như thế. Hắn như hoá thành một con sói thực thụ, áp lực nặng nề cuồn cuộn kéo đến bao phủ cả không gian.
Thế nhưng Tạ Chỉ Thanh lại không hề sợ hãi, y vươn tay ôm lấy vai Lang Tạp, rúc vào lòng người kia, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi vì chuyện này mà bận lòng sao?"
Lang Tạp cúi đầu nhìn y.
Hai má Tạ Chỉ Thanh phiếm hồng, sắc đỏ nhàn nhạt kéo dài từ gương mặt cho đến tận cổ.
Tạ Chỉ Thanh như phải hạ quyết tâm rất lớn, mí mắt cụp xuống rồi lại mở to, kế đó mới dùng sức câu lấy cổ Lang Tạp, kéo Lang Vương lại gần thêm một chút nữa.
Y tiến đến bên tai Lang Tạp, khẽ khàng nói: "Lang Tạp... ta, ta sẽ kể cho ngươi nghe một bí mật..."
Hơi thở ấm áp quấn quanh vành tai, đôi môi mềm mại mấp máy, trước khi chút xấu hổ cuối cùng tan biến, y đã đem những điều lúc nhỏ mình từng đọc trong y thư kể hết cho Lang Tạp nghe, không sót một chữ nào.
Những lời y nói không hề phức tạp, nhưng rơi vào tai Lang Tạp lại không khác nào từng trận sấm nổ rền vang.
"Ta... ban đầu ta cũng không tin, lúc ấy chỉ nghĩ những lời trong sách không có căn cứ..." Giọng nói của Tạ Chỉ Thanh vẫn khẽ khàng vang lên bên tai, "Hơn nữa khi đó ta còn nhỏ quá, có lẽ cũng không nhớ rõ toàn bộ nội dung... Ta không mấy để tâm đến nó. Thế nhưng về sau... về sau ta lại..."
Y buông cánh tay đang ôm cổ Lang Tạp, cúi xuống nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
Tạ Chỉ Thanh mím môi, ngượng ngùng đến mức chóp mũi cũng ửng đỏ.
Y len lén ngước lên nhìn Lang Tạp, nhưng mỗi lần vừa đối mắt với hắn y lại vội vã quay đi. Cuối cùng, y dựa gần vào lòng ngực Lang Tạp, nhẹ giọng nói: "... Lang Tạp, căn cứ bí mật này của ngươi... là một chỗ rất tốt đó."
Những lời sau đó, y không chịu nói thêm nữa.
Nơi chốn tốt đẹp... người bên cạnh cũng là người tốt nhất.
Nơi hội tụ tinh hoa nhật nguyệt, hai người tâm ý tương thông.
Lang Tạp lặp đi lặp lại câu ấy trong lòng, suýt nữa đã rơi lệ.
Tạ Chỉ Thanh ngồi trên đùi hắn, cả người như khảm vào trong lòng Lang Tạp. Lang Tạp cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc đen mềm mại và gương mặt trắng nõn của tiểu hoàng tử.
Hắn đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng m*n tr*n bên thái dương của người trong lòng. Đôi mắt của Lang Tạp vẫn chỉ thấy một màu trắng đen, vệt màu lờ mờ dưới đầu ngón tay của hắn phảng phất màu xám nhạt.
Thế nhưng trong thế giới trắng đen của hắn, Tạ Chỉ Thanh vẫn luôn luôn rạng rỡ sáng ngời, y giống như mãi mãi ngâm mình trong ánh hào quang.
Hắn thất thần thật lâu, làm cho Tạ Chỉ Thanh xấu hổ đến mức sắp ngất.
"Ngươi có nghe rõ ta nói gì không..." Tạ Chỉ Thanh dùng trán cụng nhẹ vào vai hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ngươi nói gì đi chứ..."
Lang Tạp cúi thấp đầu, đưa tay đan vào tay y, hai bàn tay chồng lên nhau, cùng đặt lên bụng Tạ Chỉ Thanh qua một lớp y phục.
Hơi ấm ở nơi đó dường như xuyên qua một lớp áo dày truyền vào bàn tay Lang Tạp, sau đó lan thẳng vào tận cõi lòng của hắn.
Lang Tạp khàn giọng đáp một tiếng "Ừm", cúi đầu tìm đến đôi môi của tiểu hoàng tử.
Tạ Chỉ Thanh dịu ngoan hé miệng đón nhận, để mặc cho Lang Vương c*n m*t môi mình.
Nụ hôn ấy dịu dàng mà triền miên, thế nhưng hơi thở hòa quyện giữa hai người lại vô cùng nóng bỏng. Trong cơn mê man, dường như Tạ Chỉ Thanh cảm thấy có hơi nước lấm tấm rơi trên gương mặt mình, y muốn mở mắt ra xem nhưng lại bị Lang Tạp giữ chặt gáy hôn sâu hơn nữa.
Đến khi kết thúc, Lang Tạp dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt y, trán chạm trán, hai người quyến luyến trao đổi hơi thở cho nhau.
Một lúc sau, Lang Tạp mới khẽ lên tiếng: "Tiểu Thanh Nhi, ta..."
Âm thanh của hắn còn mang theo giọng mũi, tiếng nói rất nhỏ nhưng hàm ý lại vô cùng kiên định: "... Tiểu Thanh Nhi, ta yêu ngươi... Ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi."
Tạ Chỉ Thanh nhìn hắn cười, vòng tay ôm lấy cổ Lang Tạp, trả lời: "Lang Tạp, ta không biết Tiêu Tiêu đã nói gì với ngươi... Nhưng từ rất lâu trước đây, nàng cũng từng hỏi ta một câu tương tự như vậy. Trước đó ta không hiểu lắm, hiện tại ta mới biết hoá ra các ngươi đều muốn nói đến vấn đề này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!