Chương 42: (Vô Đề)

Lang Tạp nhíu mày, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Hắn còn có chuyện gạt ngươi."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khi chạm vào lòng Lang Tiêu Tiêu lại nặng tựa ngàn cân. Sự phẫn nộ và hoài nghi vừa rồi dường như lập tức hóa thành từng nhát dao vô hình đâm thẳng vào tim nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.

"Chuyện này... chuyện này..." Nàng run rẩy lên tiếng, khó khăn biện giải: "Chắc chắn... chắc chắn là có lý do..."

Lang Tạp nói: "Thân thể bệnh tật, sảy thai, tai nạn ngoài ý muốn, đó là những lý do hắn đã nói với ta."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Lang Tiêu Tiêu, hỏi ngược lại: "Ngươi tin không?"

Đôi môi Lang Tiêu Tiêu giật giật, nàng thật sự rất muốn trả lời rằng — Ta tin.

Nhưng Lang Tạp lại nói: "Vậy tại sao hắn không nói với ngươi? Bởi vì cảm thấy đó là chuyện không may hay là vì thấy không cần thiết? Hay là... hắn định trước hết cứ lừa gạt ngươi, đợi đến khi không thể giấu được nữa thì mới chịu nói?"

Lang Tiêu Tiêu điên cuồng lắc đầu, nhỏ giọng kêu: "Huynh đừng nói nữa... đừng nói nữa mà..."

Thế nhưng Lang Tạp vẫn không dừng lại.

"Ta không nói hắn nhất định đang bịa chuyện để gạt ta, hắn không có lý do gì để gạt ta cả. Điều ta quan tâm là vì sao hắn lại giấu ngươi? Ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa? Ngoài những chuyện này, rất có thể hắn còn gạt ngươi những điều khác nữa—"

"Huynh đừng nói nữa, ca ca!" Lang Tiêu Tiêu gào lên, "Huynh đừng nói nữa!!"

Những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống từ khóe mắt nàng, bị nàng thô lỗ lau đi.

Khuôn mặt Lang Tiêu Tiêu gần như bị nước mắt thấm ướt, nàng nhìn người ca ca trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi.

Sao lại thế này? Nàng không sao hiểu nổi.

Tề ca... vì sao không chịu nói với mình? Vì sao... những chuyện này lại phải để ca ca nói ra? Chẳng lẽ Tề ca thật sự còn có điều gì giấu mình sao?

Vì sao không nói? Vì sao phải gạt mình? Vì sao...

Bọn họ đã từng tâm sự với nhau về chuyện thê thiếp, đã từng hứa hẹn về tương lai, tại sao... tại sao lại phải che giấu mình chuyện này?

Trong lòng nàng có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi. Nhưng ai có thể cho nàng câu trả lời đây?

Ca ca sẽ không lừa nàng, vậy... chẳng lẽ Tề ca thực sự có vấn đề?

Tầm mắt Lang Tiêu Tiêu trở nên mơ hồ.

Tề ca... thật sự có vấn đề sao? Hắn dịu dàng như thế, tốt bụng như thế. Hắn đã dạy nàng viết chữ, giúp nàng chải tóc, kể cho nàng nghe biết bao điều thú vị về Trung Nguyên...

Hắn có thể là người xấu sao?

Trái tim Lang Tiêu Tiêu đau đớn như bị dao cắt.

Nàng đứng ngây ra tại chỗ không biết bao lâu, mãi mới run rẩy lên tiếng: "Ta... ta sẽ đi hỏi hắn."

Giọng nàng nhỏ đến mức Lang Tạp thiếu chút nữa không nghe thấy.

"Khoan đã—" Lang Tạp nhắm mắt, lúc nàng vừa xoay người định chạy đi thì gọi lại: "Ngươi gọi hắn tới đây, hỏi ngay tại đây. Trước mặt ta, hôm nay phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện."

Lang Tiêu Tiêu dừng bước, quay đầu lại, thần sắc vậy mà mang theo một chút cầu xin.

"Ca, ta sẽ hỏi hắn, ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện mà..." Lang Tiêu Tiêu biểu tình bi thương, thấp giọng nói, "Huynh để ta... để ta tự mình hỏi đi được không?"

"Ngươi gọi hắn đến đây, hỏi ngay tại đây!" Lang Tạp lạnh lùng nói.

Lang Tiêu Tiêu vẫn chưa rõ chân tướng nhưng nàng tin tưởng lời ca ca nói là thật. Nàng cũng biết hôn sự này e là khó mà thành, nhưng... trong lòng nàng vẫn không sao dứt bỏ người kia được, đó là người nam tử đầu tiên nàng thật lòng thích mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!