Chương 41: (Vô Đề)

Hôm nay mãi đến khi trời sập tối, Lang Tạp mới quay về.

Tạ Chỉ Thanh ngủ không sâu giấc, nghe tiếng cửa mở liền lập tức tỉnh dậy.

"Lang Tạp?" Y dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, hỏi: "Sao bây giờ mới về?"

Lang Tạp phủi những bông tuyết trên áo choàng, đi hai bước đến bên giường ngồi xuống, nói: "Ta qua chỗ Lang Tiêu Tiêu ngồi một lúc. Ngươi chưa ngủ sao?"

Tạ Chỉ Thanh lại nằm xuống, kéo chăn lên tận cằm, đôi mắt hơi híp lại, mỉm cười: "Chỉ vừa chợp mắt thôi."

Lang Tạp cúi người chạm vào chóp mũi y, nói: "Ngủ đi, ta vào ngay đây."

Nhưng Tạ Chỉ Thanh không cảm thấy buồn ngủ. Y thò tay ra khỏi chăn nắm lấy tay Lang Tạp, hỏi: "Ngươi nói chuyện gì với Tiêu Tiêu vậy?"

"..." Lang Tạp hừ một tiếng, không khách khí mà trợn mắt.

Vừa nhắc đến là lại thấy bực. Lang Tạp giận dữ nói: "Ta thật sự chịu thua nó rồi! Vừa mới trở về đã gây chuyện khắp nơi! Lộc Linh Linh nói nó trộm cả rổ dưa chuột trong vườn, Lang Bằng Bằng nói nó đã nhổ trụi một mảng lông lớn của người ta! Vừa về tới thì hết người này đến người kia đã chạy tới mắng vốn ta, phiền muốn chết!"

"..." Tạ Chỉ Thanh nghe vậy lộ vẻ mặt khó tin.

"Nhưng," Lang Tạp lại nói, "Ta gặp được Tiêu Tề Chân."

Tạ Chỉ Thanh vội vàng hỏi: "Ngươi gặp hắn rồi ư? Ngươi thấy hắn thế nào?"

Lang Tạp tự hỏi một lát, lắc đầu đáp: "Ta cũng rất khó nói. Nhìn thì trông hắn có vẻ thành thật, ta hỏi gì cũng không giấu giếm, nhưng ta luôn cảm thấy... có chỗ nào đó rất kỳ lạ."

Theo như lời Lang Tạp, hắn đã tìm cớ để Lang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, sau đó nói chuyện riêng với Tiêu Tề Chân.

Hắn không vòng vo mà hỏi thẳng về chuyện ba vị thiếp trước đây của Tiêu Tề Chân đã qua đời như thế nào.

"Tiêu Tề Chân nói, người thứ nhất từ nhỏ thân thể yếu ớt, vừa gả vào phủ đã bệnh nặng rồi qua đời. Người thứ hai bị sảy thai, cả mẫu thân lẫn hài tử đều không giữ được. Người thứ ba thì gặp tai nạn, tuyết lớn quá, nàng ấy bị trượt ngã đập đầu rồi bỏ mạng." Lang Tạp nhíu mày, nói tiếp: "Thông tin này trùng khớp với những gì ta dò hỏi được, chỉ là..."

Hắn lại lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Tạ Chỉ Thanh hiểu ý hắn.

Dù sao đó cũng là hoàng tử nước Biền Dương, cho dù thực sự có uẩn khúc thì cũng không dễ dàng mà điều tra được.

"Ta còn hỏi hắn mục đích muốn kết thân với Lang tộc là gì." Lang Tạp tiếp tục, "Hắn cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói rằng hắn cần một dị tộc hùng mạnh làm ngoại viện."

Tạ Chỉ Thanh gật đầu, thì thầm: "Hắn muốn trở thành hoàng đế kế tiếp của Biền Dương?"

Lang Tạp gật đầu xác nhận.

Nghe nói, vị Đại hoàng tử này không giỏi việc xử lý triều chính. Nước Biền Dương lại chọn người có đức có tài chứ không xét theo trưởng thứ, hắn không có quá nhiều ưu thế so với các hoàng tử đệ đệ của mình.

"Vậy là hắn muốn nhờ ngươi giúp đỡ sao?" Tạ Chỉ Thanh ngẫm nghĩ rồi nói, "Cũng đúng thôi, đây là một lý do hợp tình hợp lý."

Lang Tạp hừ lạnh, nói: "Ta bảo với hắn là ta không quan tâm. Ai làm hoàng đế hay hắn có lên ngôi hay không thì có liên quan gì đến thảo nguyên, liên quan gì đến ta? Lang Tiêu Tiêu muốn kết thân với ai là chuyện của nó, đừng có lôi cả Lang tộc vào."

"Vậy hắn nói sao?" Tạ Chỉ Thanh hỏi tiếp.

"..." Ánh mắt Lang Tạp trở nên phức tạp, "Hắn cũng không dong dài, chỉ nói nếu vậy thì thôi. Ngôi vị hoàng đế hắn có thể không cần, nhưng Lang Tiêu Tiêu... hắn nhất định phải cưới."

Điều đó khiến Tạ Chỉ Thanh có chút ngoài ý muốn.

Y dựa lưng vào đầu giường, ôm chăn trong ngực, nghiêng đầu nhìn Lang Tạp, vẻ mặt hơi khó hiểu: "... Hắn cũng thật thẳng thắn. Nếu như vậy, hắn muốn cưới Tiêu Tiêu là chính, còn mong muốn Lang tộc làm hậu thuẫn chỉ là phụ thôi ư?"

Lang Tạp hỏi lại: "Ngươi tin không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!