"... Năm nay ta đã 23 tuổi rồi, chưa cưới Vương phi đã là chuyện lạ, chẳng lẽ ngay cả một tiểu thiếp cũng không có hay sao?" Tiêu Tề Chân bất đắc dĩ nói, "Tiêu Tiêu, không phải ta đang biện giải cho mình, ta hiểu điều này có lẽ không giống với phong tục của Lang tộc các ngươi. Nhưng ở chỗ của ta, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường."
Lang Tiêu Tiêu gục đầu xuống bàn, ỉu xìu đáp: "Ta biết."
Tiêu Tề Chân lại nói: "Thế này đi, đợi chúng ta thành thân rồi, ta sẽ lập tức giải tán hết đám người ngoại thất trong cung, nàng thấy thế nào?"
Lang Tiêu Tiêu nhướn mi nhìn hắn, hỏi: "Thật chứ?"
Tiêu Tề Chân cười nói: "Vạn phần chân thật, giống như tình yêu của ta dành cho nàng."
Lang Tiêu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nàng hắng giọng, rất nhanh lại ra vẻ hung ác nói: "Về sau cũng không được nạp thiếp nữa! Bằng không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
"Được được được." Tiêu Tề Chân giơ tay làm bộ đầu hàng, sau đó kéo nàng ôm vào lòng ngực, nói: "Ta hứa, từ nay về sau, ta chỉ có một mình công chúa Tiêu Tiêu mà thôi."
Lang Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn hắn một lúc, bật cười.
Chưa đến nửa tháng, nàng đã lột bỏ bộ y phục của công chúa Lang tộc — Tiêu Tề Chân nói cách ăn mặc của nàng quá khác biệt, dễ rước lấy thị phi.
Bản thân Lang Tiêu Tiêu không thích kiểu y phục của các cô nương Trung Nguyên — các tiểu thư Trung Nguyên nơi này đa phần đều rất đoan trang và nữ tính, nàng chỉ thấy mặc trên người mấy cô nương khác thì đẹp, nhưng nếu bắt nàng cũng thay y phục giống như vậy, nàng nhất quyết không chịu nghe.
"Thị phi gì chứ? Ta có thể tự giải quyết mà." Lang Tiêu Tiêu nói.
"Không phải chuyện thị phi liên quan đến nàng, mà là liên quan đến ta." Tiêu Tề Chân cười khổ, "Người khác không biết nàng, nhưng biết dân chúng đều biết rõ ta là Đại hoàng tử của Biền Dương, rất nhiều đôi mắt đang dõi theo ta đó."
Lang Tiêu Tiêu vẫn không hiểu, nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ thân phận công chúa Lang tộc của mình thì có thể gây ra phiền phức gì cho Tiêu Tề Chân. Nhưng nếu hắn đã nói thế, nàng cũng đành nghe theo.
Chỉ sau một cái ôm ngắn ngủi, Lang Tiêu Tiêu chợt hỏi: "Vậy bao giờ ngươi cùng ta về thảo nguyên để cầu thân?"
Tiêu Tề Chân đáp: "Lúc nào cũng có thể lên đường."
"Vậy thì mai đi."
"Không vấn đề."
Lang Tiêu Tiêu bặm môi, hiếm khi lộ ra dáng vẻ của một cô nương đang thẹn thùng. Nàng lại gật đầu, nhỏ giọng: "Được."
... Công chúa Lang tộc vẫn chưa hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế ở Trung Nguyên. Nàng không biết khi nam tử đến cầu thân cần phải chuẩn bị sính lễ, bất kể xuất thân sang hay hèn đều không thể đi tay không. Nàng lại càng không hiểu việc giải tán những ngoại thất đó không khác gì hưu thê, mà ở vùng đất phong kiến như Biền Dương này, nữ tử đã thành thân mà bị hưu là chuyện nghiêm trọng đến nhường nào.
Nàng lại càng không biết những lời Tiêu Tề Chân nói chỉ là giả dối, chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra ngay.
Trong mắt nàng, chỉ cần hai người lưỡng tình tương duyệt, vậy là đủ rồi.
Trên đường trở về thảo nguyên, họ gặp được Tháp Nặc Tư.
Từ xa Tháp Nặc Tư đã bắt đầu chạy vòng vòng đầy hứng khởi. Lang Tiêu Tiêu cứ tưởng nó vì quá nhớ nàng nên mới mừng rỡ như thế, nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện không phải vậy.
Nàng cúi thấp thân hình v**t v* Tháp Nặc Tư một hồi, sắc mặt đột nhiên cực kỳ kinh hỉ.
Nàng bật dậy, ngơ ngác nói: "Tiểu Thanh Nhi mang thai rồi? Tiểu Thanh Nhi mang thai rồi?!"
Lang Tiêu Tiêu chớp mắt, vui vẻ đến mức đứng tại chỗ xoay mấy vòng.
"Tề ca, Tề ca!" Nàng lon ton chạy vài bước rồi nhảy lên lưng Tiêu Tề Chân, vui sướng nói: "Tẩu tẩu mang thai rồi! Ta sắp được làm trưởng bối rồi!"
Tiêu Tề Chân kêu "Aida" một tiếng, vội đỡ lấy nàng: "Được được, ta biết rồi."
Lang Tiêu Tiêu múa máy tay chân, phấn khích nói: "Ta chưa từng làm trưởng bối bao giờ! Tề ca, ngươi chắc là có tiểu bối rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!