Củi lửa cháy rực toả hơi ấm lan khắp hang động. Hai má Tạ Chỉ Thanh cũng bị hơi nóng hun đến ửng đỏ, y đưa tay ôm mặt, ngồi một bên nhìn Lang Tạp đang tiếp tục nhóm lửa.
"Đủ rồi, ấm lắm rồi." Tạ Chỉ Thanh không nhịn được bật cười: "Ngươi đốt nữa thì sẽ nóng lắm đó."
Lang Tạp bĩu môi, cuối cùng cũng dừng tay, quay lại ngồi xuống bên cạnh y.
Hắn đưa tay chạm nhẹ mu bàn tay tiểu hoàng tử, chỉ khi xác nhận người trong lòng mình thực sự đã ấm áp hắn mới yên tâm.
"Mùa đông ở An Du có lạnh lắm không?" Lang Tạp hỏi, "Ta đi ngang qua mấy lần, đều là vào mùa xuân và hạ."
Tạ Chỉ Thanh đáp: "Lạnh chứ... Nhưng cái lạnh ấy không giống như thảo nguyên. Ở chỗ chúng ta hầu như không có tuyết rơi nhưng lại có mưa, mỗi khi trời mưa đều rất lạnh."
Lang Tạp gật gù.
Một lát sau hắn lại hỏi: "Chuyện này... phải nói với họ thế nào đây?"
"..." Tạ Chỉ Thanh đưa tay gãi gãi má, "Ta cũng chưa nghĩ ra... Ca ca và tiểu muội vừa mới trở về, nếu biết chuyện này nhất định sẽ lại muốn đến thăm ta. Ta không đành lòng để họ vất vả bôn ba thêm lần nữa. Nhưng... chuyện này cũng không thể giấu họ được."
Tạ Chỉ Thanh hơi ủ rũ: "Ta thực sự không biết phải làm thế nào."
Lang Tạp trầm mặc suy nghĩ.
Những điều Tạ Chỉ Thanh nói đều rất có lý. Vị hoàng tử và công chúa lần trước tới đây quả thực đều là dáng vẻ yếu ớt mảnh mai, khó mà chịu nổi chuyến đi vất vả thêm một lần nữa.
Nếu đổi lại là vị Đại hoàng tử kia thì sao? E là cũng khó. Nghe Tiểu Thanh Nhi kể thì phụ hoàng của y tuổi tác đã cao, rất nhiều việc triều chính đều trông cậy vào thái tử xử lý, chắc chắn cũng không thể rời kinh quá lâu.
Hơn nữa, từ nay đến lúc tiểu bảo bảo chào đời vẫn còn một quãng thời gian khá lâu, gia đình Tạ Chỉ Thanh có tới sớm cũng chẳng giúp ích được gì. Chuyện đến thảo nguyên thăm nom có thể đợi về sau mới bàn tiếp.
Dường như Tạ Chỉ Thanh cũng có cùng suy nghĩ với hắn.
"Ta nghĩ... nếu không thì..." Giọng Tạ Chỉ Thanh nhỏ dần, đầu cúi thấp sắp chạm đến ngực, giọng nói lí nhí, "... đợi đến khi bảo bảo sinh ra rồi mới mời họ đến thăm..."
"Ừm—" Lang Tạp cố ý kéo dài giọng, hắn tiến gần lại, cúi thấp người trêu chọc y: "Vậy bảo bảo khi nào thì sinh ra thế? Này, Tiểu Thanh Nhi, ngươi nói xem bây giờ bảo bảo trong bụng ngươi đã lớn cỡ nào rồi?"
Hắn đưa tay phải ra, nắm chặt thành nắm đấm, nghiêm túc hỏi: "Có lớn bằng thế này không?"
Bộ dáng đùa giỡn nhưng giọng nói của Lang Tạp lại vô cùng nghiêm túc.
Tạ Chỉ Thanh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng gương mặt con sói xấu xa kia, cho nên y đã bỏ qua ánh mắt tràn đầy trêu đùa của hắn. Y nghe giọng nói trầm ổn của Lang Vương, tưởng rằng hắn thực sự muốn biết nên cũng nghiêm túc tự hỏi một phen.
"Chắc là... không đâu." Tạ Chỉ Thanh đưa tay ấn nắm đấm của hắn xuống, lại chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn, giơ tay lên so sánh: "Chắc chỉ cỡ... thế này thôi...?"
Lang Tạp bị hành động đáng yêu này của y đâm trúng trái tim, hận không thể ôm người vào lòng x** n*n một trận cho thoả thích.
Hắn hắng giọng, cố gắng đè xuống ý cười, không trêu chọc y nữa, chỉ lẳng lặng kéo người vào lòng.
Lang Tạp cởi áo choàng của mình phủ lên người cả hai. Hai người tựa sát vào nhau, nhỏ giọng thảo luận nên viết thư báo tin về An Du như thế nào.
Lang Tạp nói: "Sau khi viết xong thư cũng không cần gửi đi vội. Ta tính toán ngày tháng, để người nhà của ngươi nhận được thư vào đêm giao thừa. Gia đình đoàn viên, lại thêm hỉ sự... như thế có được không?"
Tạ Chỉ Thanh nhắm mắt lại hình dung cảnh tượng ấy, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến hốc mắt y nóng lên.
Đó là ngày lễ quan trọng nhất đối với gia đình họ, vậy mà y lại không thể có mặt ở An Du.
Mọi người nhất định sẽ thấy tiếc nuối, thậm chí có phần tự trách. Họ sẽ lo lắng, sẽ nhớ nhung, và có lẽ cũng sẽ buồn lòng.
Nhưng nếu ngay trong lúc đó họ nhận được tin, biết được mình đang sống rất tốt, hơn nữa không bao lâu sau đại gia đình của họ sẽ có thêm một thành viên mới...
Vậy thì còn gì vui bằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!