Chương 38: (Vô Đề)

Lang Tạp không có thói quen ngủ sớm, cộng thêm trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, đêm nay định sẵn sẽ là một đêm khó ngủ của hắn.

Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại chuyện Tạ Chỉ Thanh mang thai, vậy mà vẫn cảm thấy không thể tin tưởng được.

Nhưng mà bất luận thế nào... Hắn nghiêng người nhìn dung nhan đang ngủ say của Tạ Chỉ Thanh, trong lòng dâng lên một niềm hân hoan khôn xiết.

Bọn họ thế mà lại... có hài tử rồi! Một tiểu bảo bảo thuộc về hai người họ!

Lang Tạp khép mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ của đứa trẻ tương lai.

Nhất định là phiên bản thu nhỏ của Tạ Chỉ Thanh... đôi mắt tròn xoe, giọng nói mềm mềm, thân hình bé xíu đứng giữa sân, vươn hai tay đòi hắn bế, miệng gọi một tiếng "A cha" thật ngoan...

Lang Tạp cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắn vội vàng mở mắt ra, xua tan những hình ảnh trong đầu, bằng không bản thân lại tiếp tục mơ mộng viển vông nữa mất.

Sau đó hắn lại bắt đầu suy tính đến những chuyện khác.

Trước lúc ra về, mấy vị đại phu đã từng nói thể trạng của Tạ Chỉ Thanh rất tốt, hiện tại mọi việc đều ổn, không cần lo lắng quá mức, chỉ cần lưu ý bổ dưỡng, giữ cho tâm trạng của y ôn hòa là được.

Lang Tạp âm thầm sắp xếp trong đầu một lượt, quyết định phải đi mời thêm vài vị đầu bếp giỏi, mỗi ngày thay đổi món ngon tẩm bổ cho Tạ Chỉ Thanh.

A, phải rồi — dạo này tuyết rơi liên tục, nhất định còn phải cử người lo chuyện dọn tuyết thường xuyên, nếu không tiểu hoàng tử tay chân vụng về mà trượt ngã thì nguy mất.

Còn nữa, mấy bậc thang ở căn cứ bí mật cũng cần được tu sửa lại.

Nghĩ tới hang động ấy, Lang Tạp lại trở nên mất bình tĩnh.

Không ngờ một hang động nho nhỏ do mình tùy hứng đào bới lúc trước cuối cùng lại trở thành một nơi quan trọng như vậy.

Chết tiệt! Hắn lại nghĩ tới một chuyện khác!

Thế mà hắn còn dám cưỡi ngựa đưa Tạ Chỉ Thanh ra ngoài! Chết tiệt!

Tới đây, Lang Tạp cuối cùng cũng hiểu ra.

Hôm đó A Thắc Tư đột nhiên phát điên, chính là sau khi nghe hắn nói sẽ dẫn Tạ Chỉ Thanh cưỡi ngựa đi săn!

Lúc đó cả hắn lẫn Tạ Chỉ Thanh đều hiểu lầm, cứ tưởng A Thắc Tư đang bênh vực cho Phù Phù. Giờ ngẫm lại, ý của A Thắc Tư rõ ràng là không cho phép hắn đưa Tạ Chỉ Thanh ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn...

May mà về sau thật sự không đi, bằng không... Lang Tạp lập tức bị doạ cho toát mồ hôi lạnh.

Hắn lại âm thầm mắng A Thắc Tư một trận — chuyện trọng đại như thế mà không nói sớm cho hắn biết, con sói trời đánh này!

Tóm lại, một đêm này của Lang Vương điện hạ khi thì mừng khi thì sợ, một lúc hoảng hốt một lúc trầm ngâm, suốt một đêm gần như thức trắng.

Có điều, sói gặp chuyện mừng thì tinh thần cũng rất sảng khoái. Sáng sớm hôm sau, Lang Tạp cả đêm không ngủ mà thần sắc vẫn phấn chấn, sau khi cùng Tạ Chỉ Thanh ăn sáng xong liền lập tức ra ngoài đi sửa bậc thang.

Tối hôm qua dù tâm trí rối như tơ vò, nhưng ban ngày Lang Vương vẫn trấn định như thường, giả vờ như không hề hấng gì cả.

Như thường lệ, hắn hôn nhẹ lên má Tạ Chỉ Thanh trước khi ra cửa. Nếu phải nói có gì khác với mọi ngày thì là hôm nay hắn căn dặn y thêm vài câu như: "Ăn uống cho tốt", "Có việc gì thì lập tức gọi ta".

Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Lang Tạp đi rồi, Tạ Chỉ Thanh cũng như mọi khi, tiếp tục làm việc của mình.

Chơi đùa cùng A Thắc Tư, trêu đùa Phù Phù, ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó trở về nhà dọn dẹp đồ đạc.

Một ngày bình thường và đơn giản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!