Lúc trở về nhà, Tạ Chỉ Thanh đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa cùng Phù Phù.
Lang Tạp không cho y ra ngoài, không thể dắt thỏ nhỏ ra ngoài tản bộ, Phù Phù ở mãi trong phòng đâm ra buồn chán, nó liền cùng Tạ Chỉ Thanh ở trong phòng chơi trò trốn tìm.
Cuối cùng chơi đến mệt mỏi, vừa mới chịu nằm yên được một lúc thì Lang Tạp đã quay về.
Tạ Chỉ Thanh có phần kinh ngạc, nói: "Sao ngươi trở về nhanh vậy? Không phải ra ngoài tìm đại phu sao?"
Lộ trình rời khỏi thảo nguyên sao lại nhanh như vậy được.
"..." Sắc mặt Lang Tạp cứng đờ, tay chân cũng lóng ngóng, hắn thanh thanh giọng, nói: "À, ta để thuộc hạ đi tìm rồi, ta quay về trước."
Biểu tình quá mức mất tự nhiên của hắn khiến Tạ Chỉ Thanh cũng bắt đầu cảm thấy bất an theo.
Liên tưởng tới việc Lang Tạp ra ngoài lần này là để tìm đại phu xem bệnh cho mình, trong lòng Tạ Chỉ Thanh bỗng chùng xuống.
Chẳng... chẳng lẽ mình đã mắc chứng bệnh gì không thể cứu được nữa sao...?
Toàn thân Tạ Chỉ Thanh nháy mắt căng cứng.
Y nuốt nước miếng, giọng run run hỏi: "... Sao vậy?"
Lang Tạp đưa tay cào tóc, không biết phải mở miệng từ đâu. Hắn quay lại nhìn A Thắc Tư, sói lớn cũng nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Biết nói như thế nào bây giờ? Lang Tạp rơi vào trầm tư.
Phía sau, A Thắc Tư thấy chủ nhân vẫn không có phản ứng gì, nó quyết định tự mình bước lên, lắc lắc cái đuôi đi đến trước mặt Tạ Chỉ Thanh, lấy tai cụng cụng vào bụng y, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Chỉ Thanh không hiểu ý, chỉ đưa tay xoa đầu nó, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Nhưng vừa hỏi xong, trong lòng y lại bắt đầu thấp thỏm.
Lẽ nào trong bụng mình... sắp mọc ra thứ gì sao?!
Dĩ nhiên A Thắc Tư không đọc được những suy nghĩ rối rắm trong đầu y lúc này, nó chỉ một lòng muốn khoe thành phẩm mà mình đã chuẩn bị chu đáo cho sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ. Nó cọ cọ vào tay Tạ Chỉ Thanh, ra hiệu bảo y đợi một lát, sau đó liền rời khỏi phòng.
Vừa đi được vài bước nó còn ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt sói lạnh lùng thấp thoáng vẻ kiêu ngạo, bộ dáng kia như đang nói: "Chờ xem bổn lang mang thứ gì hay ho về nhé!"
Tạ Chỉ Thanh đầy vẻ nghi hoặc, chỉ đành quay sang Lang Tạp tìm lời giải thích.
"..." Lang Tạp cũng không hiểu A Thắc Tư đang bày trò gì, đành nói: "Ai biết được nó muốn làm gì, hai hôm nay cứ thần thần bí bí."
Vừa nói, ánh mắt hắn lại liếc xuống bụng Tạ Chỉ Thanh.
Phẳng phiu, hoàn toàn không nhìn ra được gì. Hắn còn đưa tay lên chạm thử —
Mềm mụp.
Tạ Chỉ Thanh lập tức vỗ vào tay hắn, lui về sau hai bước, mím môi trừng hắn, nhỏ giọng: "Ngươi làm gì thế."
Lang Tạp xoa xoa đầu ngón tay, không nói.
Trong tích tắc A Thắc Tư đã quay lại. Trong miệng nó ngậm một vật to, vì đồ vật chướng ngại nên nó không thể dùng đầu đẩy cửa được. Sói lớn do dự đứng trước cửa một lát, sau cùng nó xoay lưng lại, dùng mông ủi cánh cửa ra.
Nó ngậm theo một thứ gì đó tròn tròn rất lớn... là một ụ cỏ, chính giữa có để một lỗ trống, xung quanh được lót bằng một lớp rơm rạ mềm mại, trông vô cùng êm ả và thoải mái.
A! Tạ Chỉ Thanh hiểu ra rồi.
A Thắc Tư đã làm một cái ổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!