Dù sao thì... sau một hồi được người kia cọ cọ, Lang Tạp cũng nhảy vào cái hồ nước nhỏ hẹp kia.
Không biết đây là cố ý hay chỉ là trùng hợp, dù sao thì cái hồ nước này cũng đủ rộng để hai người cùng ngâm mình, thậm chí còn có thể... làm thêm một chút chuyện khác.
Loài sói không có thú vui tắm suối nước nóng, bản năng cảnh giác ăn sâu vào cốt tủy khiến bọn chúng lúc nào cũng duy trì sự tỉnh táo, không thể nào thả lỏng thật sự.
Lang Tạp cũng vậy, suối nước nóng đối với Tạ Chỉ Thanh là hưởng thụ, nhưng với hắn thì không.
Hắn qua loa tạt mấy vốc nước lên người sau đó liền thu tay lại. Lang Tạp ôm Tạ Chỉ Thanh tựa vào thành hồ, giả bộ nhắm mắt như thể cũng đang tận hưởng làn nước ấm, nhưng vừa nhắm mắt thì toàn bộ sự tập trung của hắn lại dồn vào thính giác hai tai, khiến dây thần kinh lại tiến vào chế độ cảnh giác.
Cuối cùng hắn đành mở mắt tập trung nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh.
Nào ngờ...
Chỉ trong chớp mắt ấy, Tạ Chỉ Thanh lại ngủ mất rồi.
Lang Tạp: ?
Vừa rồi có... làm gì dữ dội đâu?
Hắn cúi đầu nhìn, bản thân còn chưa kịp...
Lại một lần nữa, Lang Tạp bắt đầu nghi ngờ liệu Tạ Chỉ Thanh có phải đã mắc chứng bệnh gì đó hay không.
"Tiểu Thanh Nhi, tỉnh tỉnh." Lang Tạp nhẹ vỗ vai y, khẽ gọi, "Tiểu Thanh Nhi, tỉnh dậy đi. Muốn ngủ thì chúng ta về nhà ngủ."
Tạ Chỉ Thanh mơ màng mở mắt, không nói lời nào, theo thói quen ôm lấy cổ Lang Tạp.
"Lang Tạp..." Giọng y mơ hồ, "Ta lại ngủ quên sao?"
Lang Tạp nhíu mày: "Phải, ngươi lại ngủ rồi. Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Ngày mai ta nhất định sẽ gọi đại phu đến khám, không thể tiếp tục cho qua được nữa."
Xưa nay hiếm khi Lang Tạp lại tỏ ra nghiêm khắc với Tạ Chỉ Thanh như vậy, ngay lúc này khí thế vương giả của Lang Vương mới thật sự lộ ra, nghiêm nghị và quyết đoán. Hắn nhéo nhẹ má Tạ Chỉ Thanh, nói: "Lần này ta không tin mấy câu 'không sao đâu' của ngươi nữa."
Tạ Chỉ Thanh "a" một tiếng, lại "Aida" kêu đau. Y gỡ tay Lang Tạp ra khỏi mặt mình, nhỏ giọng phân trần: "Nhưng ta thực sự không thấy khó chịu ở đâu mà..."
Lang Tạp hừ một tiếng, nhướng cao mày: "Ngươi còn dám cãi?"
Tạ Chỉ Thanh chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau đó, Lang Tạp ôm y ra khỏi hồ suối nóng thô sơ ấy, lau khô thân thể rồi cùng nhau trở về nhà.
Vẫn như mọi lần, là Lang Tạp cõng y đi trên con đường tăm tối dưới bầu trời đêm.
Điểm khác biệt là đoạn đường trở về nhà lần này vô cùng yên tĩnh — Tạ Chỉ Thanh lại ngủ thiếp đi rồi.
Ban đầu Lang Tạp còn thấy bất đắc dĩ, sau đó trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Tạ Chỉ Thanh... đã xảy ra chuyện gì?
Ngủ quên trong hồ nước nóng, trên đường về lại thiếp đi trên lưng, đến khi về tới nhà Tạ Chỉ Thanh chỉ tỉnh táo được một lát lại tiếp tục ngủ say như chết.
Lang Tạp nằm bên cạnh chống cằm, thần sắc phức tạp.
Đêm ấy tiểu hoàng tử ngủ rất say, còn Lang Vương điện hạ thì gần như không chợp mắt. Suốt cả đêm, hắn chỉ nghĩ mãi một vấn đề: Trong vùng này, bộ tộc nào có y thuật cao minh nhất?
Chờ ngày mai hắn sẽ lập tức lên đường mời đại phu đến xem bệnh cho Tạ Chỉ Thanh, hắn sẽ đi tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ, bằng mọi giá phải chữa khỏi cho y!
Có lẽ hôm qua đã ngủ quá nhiều, hôm sau Tạ Chỉ Thanh hiếm hoi mới tỉnh dậy vào lúc trời vừa tờ mờ sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!