Việc này không thể trách Phù Phù, vô duyên vô cớ bị ăn một cú húc đầu và một móng vuốt của A Thắc Tư, sao lại không giận cho được.
Dù thông minh đến đâu thì vẫn là dã thú. Bên dưới lớp đệm thịt mềm là móng vuốt sói sắc bén, Phù Phù thực sợ hãi, nó trốn vào gối đầu của Tạ Chỉ Thanh run bần bật.
"... Tóm lại, chính là như vậy." Tạ Chỉ Thanh khó khăn giải thích.
Ngay cả bản thân y cũng cảm thấy hành vi của A Thắc Tư quá kì lạ nhưng lại không tiện nói ra. Thứ nhất là bởi vì A Thắc Tư quả thực rất thông minh, gần như chưa từng làm điều gì khiến y không hiểu được; thứ hai là từ trước đến nay nó luôn chăm sóc cho Phù Phù rất chu đáo.
Y chỉ đành ngẩng đầu nhìn Lang Tạp, muốn từ hắn tìm ra chút manh mối.
Lang Tạp xòe tay, dùng khẩu hình nói: "Chắc là nó bị trúng tà rồi."
Thính lực của A Thắc Tư rất tốt, ngay cả khẩu hình cũng có thể đoán ra được. Nó từ dưới đất bật dậy, hung hăng trừng Lang Tạp một cái rồi chạy vọt đi mất.
Trước khi ra khỏi phòng còn cố ý đập mạnh cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" thật to, để lại hai người chủ nhân ở trong phòng nhìn nhau ngơ ngác.
"..." Lang Tạp giận dữ nói: "Con sói này thiếu đánh thật rồi!"
Tạ Chỉ Thanh ôm lấy Phù Phù, mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, ngày mai ta sẽ nghiên cứu xem rốt cuộc A Thắc Tư bị làm sao. Hôm nay đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi thôi."
Thế nhưng mấy ngày kế tiếp, Tạ Chỉ Thanh vẫn không tìm được cơ hội tâm sự với A Thắc Tư.
A Thắc Tư dường như rất... bận rộn. Tạ Chỉ Thanh thật sự khó mà tưởng tượng được một con sói cũng có thể bày ra bộ dáng tất bật như thế.
Đã bận rộn thì y cũng không tiện quấy rầy. May là sau mấy ngày, A Thắc Tư đã tỏ ra bình thường trở lại, Tạ Chỉ Thanh chỉ xem như tiểu động vật trong nhà nổi hứng cáu gắt, không đặt nặng trong lòng.
Sau khi A Thắc Tư yên ổn trở lại, Tạ Chỉ Thanh lại bắt đầu cân nhắc đến chuyện đi mua hạt giống hoa cùng Lộc Linh Linh, cuối cùng y vẫn không đi săn cùng Lang Tạp, bởi vẫn cứ hay buồn ngủ, dạo gần đây cuộc sống của y chỉ xoay quanh hai việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Lang Tạp lại một lần nữa nhắc đến việc mời đại phu tới khám, nhưng Tạ Chỉ Thanh sờ trán sờ tay, thật sự không thấy mình có chỗ nào không ổn.
"Nếu sau này thấy có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với ta." Lang Tạp dặn dò.
Hắn đã kiểm tra rất kỹ, trên người Tạ Chỉ Thanh không hề có vết thương, cũng không thấy y đau đớn hay nhức mỏi gì. Vì quá buồn ngủ nên mấy hôm nay hai người không làm chuyện thân mật, tiểu hoàng tử từ đầu đến chân đều sạch sẽ, trên cơ thể không có dấu vết nào, đúng là không giống như người đang mắc bệnh.
Tuy có chút tiếc nuối vì không thể dẫn Tạ Chỉ Thanh đi săn, nhưng nếu có thể mua được ít hạt giống hoa màu đỏ để trang trí vườn rau nhỏ của họ thì cũng rất tốt — Lang Tạp nghĩ.
Vậy là chuyện mua hạt giống hoa xem như đã được định đoạt.
Xung quanh thảo nguyên không có chỗ nào bán hoa, đừng nói là hoa, đến cả hạt giống rau củ cũng đều phải nhờ người từ phương xa đưa tới. Vì thế để tìm ra chỗ gần nhất có thể mua được hạt giống hoa, hai người đã vất vả không ít.
May mà quá trình tuy gian nan nhưng kết quả lại khiến người ta hài lòng. Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, hai người đã mang về được hẳn hai bao lớn hạt giống hoa.
"Trời ơi, không biết lúc gieo hạt sẽ còn sống được mấy cây đây." Lộc Linh Linh ôm mặt than thở, "Nếu không trồng được, Lang Vương thế nào cũng sẽ mắng ta đó!"
Tạ Chỉ Thanh ôm chặt gói đồ trong lòng, cười bảo: "Không đâu! Đừng sợ hắn như vậy."
Lộc Linh Linh mặt mày rầu rĩ.
Trước khi quay về thảo nguyên, hai người ghé vào một quán rượu nhỏ gần đó dùng bữa tối.
Tính ra cũng lạ, cả ngày bôn ba, Tạ Chỉ Thanh mệt rã rời, bụng đói cồn cào, thế mà khi đồ ăn vừa bưng lên, y chỉ ăn được vài miếng liền cảm thấy không nuốt nổi.
Lộc Linh Linh thấy y đặt đũa xuống, tưởng là đồ ăn không hợp khẩu vị. Nàng vội kêu tiểu nhị, định gọi thêm mấy món khác vừa miệng hơn.
"Không cần đâu." Tạ Chỉ Thanh xua tay ngăn lại, "Ta no rồi."
Lộc Linh Linh nhíu mày, nói: "Thật sao? Nhưng... ta thấy Vương phi chưa ăn được mấy miếng mà. Không hợp khẩu vị của ngài ư?"
Nàng lại cúi đầu nhìn qua bàn thức ăn, âm thầm khó hiểu, rõ ràng là toàn món mà Vương phi thích, vườn rau ở nhà còn từng trồng mấy loại rau này mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!