Cây trâm cài tóc đó, Lang Tạp nói là do chính tay hắn tự làm..... Phải nói thế nào nhỉ, nếu hắn không thừa nhận thì Tạ Chỉ Thanh cũng sẽ không nhận ra hình dáng của cây trâm này quả thật có hơi xiêu vẹo — ban đầu y còn tưởng đây là kiểu dáng độc đáo của một bộ tộc nào đó. Đến lúc biết được sự thật, Tạ Chỉ Thanh càng nhìn cây trâm thì lại thấy càng buồn cười.
Y cố nín cười đến mức cơ mặt cứng đờ, vừa ngẩng đầu thì thấy Lang Vương nhà mình mặt mày đen như than, Tạ Chỉ Thanh nhịn cười sắp tắt thở.
"...." Lang Tạp hít một hơi thật sâu, nói: "Ta đi kiếm khúc gỗ mài lại cây trâm khác!"
Tạ Chỉ Thanh vội vàng kéo tay hắn lại: "Thôi thôi! Đừng làm hỏng mấy khúc gỗ khác nữa mà!"
Lang Tạp trừng y một cái.
Tạ Chỉ Thanh biết người này không làm gì được mình, y dứt khoát không thèm giấu nữa, phá lên cười ngay tại chỗ..... Quả nhiên y không đoán sai, Lang Tạp thật sự không có cách nào trị được y, chỉ đành đứng tại chỗ giận dỗi một lúc, sau đó lại đưa tay vò đầu Tạ Chỉ Thanh, kéo người vào lòng.
Có điều hắn thực sự nảy sinh ý định ra ngoài tìm vật liệu.
Không chỉ để làm trâm cài, Lang Tạp còn định làm cho Tạ Chỉ Thanh một đôi bao tay mới, tiểu hoàng tử không quá kén chọn, duy chỉ nhạy cảm với mùi hương, loại da dê thường dùng để may bao tay, y luôn cảm thấy có mùi nồng đậm, không chịu mang.
Lang Tạp âm thầm tính toán, sau khi sắp xếp ổn thỏa mấy việc quan trọng đang dở dang, hắn sẽ dành ra một ngày để dẫn Tạ Chỉ Thanh ra ngoài dạo chơi.
Hắn không dự định đi quá xa, thậm chí sẽ không rời khỏi thảo nguyên, hai người chỉ cưỡi ngựa dạo một vòng xung quanh ranh giới, dù sao thì Tạ Chỉ Thanh cũng không thể đi quá xa được.
Gần đây không hiểu vì sao tiểu hoàng tử đặc biệt buồn ngủ, dù đang ngồi cũng có thể ngủ gật bên cạnh hắn.
Buổi sáng đã dậy muộn, đến tầm buổi chiều y lại luôn ngáp ngắn ngáp dài, mấy hôm nay thậm chí còn ngủ một mạch cả buổi chiều. Thế mà đến đêm vẫn nói là buồn ngủ.
Lang Tạp đã bắt đầu lo lắng, nhắc đi nhắc lại vài lần muốn mời đại phu đến xem, nhưng Tạ Chỉ Thanh chỉ cười nói mình không sao.
"Thật sự không sao mà." Vừa nói y vừa ngáp, lại thêm một câu: "Chỉ là hơi buồn ngủ thôi, không có đau lưng hay nhức chân gì cả, không việc gì đâu."
Lang Tạp nửa tin nửa ngờ.
Tạ Chỉ Thanh vừa ngáp vừa bước tới, muốn thể hiện cho hắn thấy mình thật sự không hề mắc bệnh. Y vòng tay ôm lấy cổ Lang Tạp, định lớn mật ngồi vào lòng hắn...
Kết quả còn chưa kịp đụng vào vai Lang Tạp, cửa phòng đã bị đập rầm rầm.
A Thắc Tư đang gõ cửa.
Tạ Chỉ Thanh nhất thời ngượng chín mặt, vội vàng tụt khỏi đùi Lang Tạp, chạy nhanh ra mở cửa.
A Thắc Tư lại đến đưa thư.
Hai huynh muội Tạ Chỉ Phong đã bình an trở về An Du, thư báo bình an đến muộn, vừa mới truyền đến thảo nguyên thì được A Thắc Tư nhìn thấy, nó lập tức đưa tới cho Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh mở thư ra cẩn thận đọc.
Thư của hoàng huynh rất ngắn gọn, chỉ nói bản thân và tiểu công chúa đã đến nơi an toàn, bảo y không cần lo lắng.
Đôi ba dòng chữ, nháy mắt đã đọc xong.
Tạ Chỉ Thanh hơi ngẩn người, y thở dài, đọc đi đọc lại lá thư hai ba lượt, sau đó mới không nỡ mà cất vào ngăn kéo.
Bên trong ngăn tủ nhỏ đã chất đầy những thứ nhỏ nhặt linh tinh:
Một chú thỏ ngọc mang theo từ lúc rời khỏi An Du, con thỏ bằng cỏ của Lang Tạp, một nhúm lông rụng của Phù Phù, còn có... một sợi râu của A Thắc Tư bị giật đứt.
A Thắc Tư lúc này đã giơ móng trước lên bàn, định dụi dụi Tạ Chỉ Thanh để an ủi y một chút, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy rõ ràng một sợi râu của mình đang nằm chễm chệ trong ngăn kéo, sắc mặt nó lập tức trở nên vô cùng... câm nín.
Tạ Chỉ Thanh: "..."
Y lập tức vờ vịt: "Ái chà! Sao lại có sợi râu ở đây nhỉ? A ha ha ha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!