Chương 33: (Vô Đề)

Mấy hôm nay tuyết lại phủ trắng thảo nguyên. Tuy tuyết rơi không lớn nhưng không hề ngơi nghỉ, mặt đất cũng đã đọng lại một lớp dày. Tạ Chỉ Thanh bước sâu bước cạn mà đi, trên giày đã lấm lem tuyết trắng.

Khi đến bên vách núi phía trên căn cứ bí mật, y chồm người cúi xuống xem thử.

Thính lực của Lang Tạp rất nhạy bén, lẽ ra nên nghe được tiếng bước chân của y rồi mới phải. Thế nhưng phía dưới vẫn yên ắng không động tĩnh gì, Tạ Chỉ Thanh không khỏi nghi ngờ có khi nào Lang Tạp không còn ở dưới nữa không?

Thế nhưng y vẫn quyết định xuống dưới xem thử một chuyến.

Bậc thang chưa được hoàn thiện trước kia đến nay cũng đã sửa xong, nhưng khoảng cách giữa các bậc thang không đồng đều, hai ba bậc cuối rõ ràng cao hơn hẳn các bậc phía trên. Tạ Chỉ Thanh đã đi qua mấy lần nhưng vẫn chưa quen, lần này cũng trượt chân như những lần trước, loạng choạng mà nhảy bừa xuống đất.

Tạ Chỉ Thanh kêu "aida" mấy tiếng, trong lòng lo lắng liệu mình có dẫm lên tuyết rồi ngã nhào xuống hay không.

Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, y liền rơi vào một vòng tay quen thuộc.

"Lang Tạp!" Tạ Chỉ Thanh bật cười, nhào vào lòng hắn, "Thì ra ngươi thực sự ở đây!"

Lang Tạp vòng tay ôm chặt y, cúi đầu hỏi: "Sao lại đến đây?"

Vừa nói, hắn vừa ôm eo Tạ Chỉ Thanh, đưa y vào bên trong sơn động nhỏ.

Xem ra Lang Tạp đã ở đây một lúc lâu rồi, đống củi đang cháy bừng bừng, khiến cho cả hang động sáng ngời và đầy hơi ấm.

Chỉ là ngoài đống lửa ấy ra, trong động không hề có thức ăn hay nước uống gì cả.

"Ngươi đang ngồi đây ngẩn người đấy à?" Tạ Chỉ Thanh cười nói.

Lang Tạp cũng lười biếng cười theo, không nói gì, chỉ mơ hồ "ừ" một tiếng.

Mãi đến lúc sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chậm rãi mở lời: "Cái bậc thang bên ngoài làm không tốt, lát nữa ta sẽ sửa lại. Mỗi lần thấy ngươi đi lên đi xuống, ta đều lo ngươi bị trượt ngã."

"Không sao đâu mà." Tạ Chỉ Thanh ngồi sát cạnh hắn, dùng ngón tay chọc chọc khuỷu tay hắn, nhỏ giọng nói, "Ta biết ngươi ở đây, cho nên..."

Câu phía sau không nói hết, nhưng Lang Tạp đã hiểu.

Y biết Lang Tạp ở nơi này, chỉ cần có hắn ở đây thì y sẽ không bị ngã, Lang Tạp nhất định sẽ đón được y vào lòng.

Lang Tạp phát ra tiếng "ừ" thật dài, gật đầu nói: "Cũng đúng, vậy thôi, khỏi phải tốn công chỉnh sửa nữa."

Hai người lặng lẽ ngồi cạnh nhau, không ai lên tiếng.

Sau đó, vẫn là Lang Tạp mở lời trước.

"Tháp Nặc Tư lại ra ngoài rồi." Hắn chống hai tay xuống đất, tư thế thả lỏng vô cùng, nói: "Không biết lại đi đâu, chắc là đi tìm Lang Tiêu Tiêu rồi."

"Nga, thảo nào," Tạ Chỉ Thanh bừng tỉnh, "Hèn gì sáng nay không thấy nó đến tìm A Thắc Tư chơi."

Lang Tạp bất đắc dĩ nói: "Sói cũng giống chủ nhân, Tháp Nặc Tư vô tư quá mức, chỉ biết rong chơi cả ngày. A Thắc Tư bằng tuổi nó đã biết giúp ta chăn dê rồi."

"Bởi vì ngươi là Lang Vương mà." Tạ Chỉ Thanh hơi nghiêng đầu, dựa vào vai hắn, nói, "Nàng không phải Lang Vương, đương nhiên sẽ không chính chắn được như ngươi..."

Nói đến đây thì lại dừng. Tạ Chỉ Thanh ngẫm nghĩ một lúc, múa máy tay chân nói: "Ý ta là nàng tuổi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện hay gặp gỡ nhiều người như ngươi, nên... có lẽ trong một số chuyện, nàng cũng chưa từng nghĩ đến."

Tạ Chỉ Thanh nhấn mạnh: "Không phải Tiêu Tiêu không muốn hiểu, mà là trước nay chưa từng nghĩ đến. Lang Tạp, ta nói có đúng không?"

Lang Tạp lại lắc đầu: "Không thể lấy đó làm cái cớ. Tiểu Thanh Nhi, ta hỏi ngươi, ngươi và nó cùng tuổi, ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo, sao nó lại không thể?"

Tạ Chỉ Thanh nghẹn lời. Y chỉ có thể lắc đầu, an ủi: "Có lẽ... chỉ là trùng hợp thôi?"

Y từng trộm xem qua tài liệu điều tra của Lang Tạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!