Chương 31: (Vô Đề)

Trong bức thư mà Tạ Chỉ Phong gửi đến, y đã khéo léo nói giảm nói tránh về những hành vi của Lang Tiêu Tiêu, nhưng sự việc đại thể vẫn giống như trong thư đã nói.

Hành trình hồi cung lần này không gấp rút, đám người hầu của Lang Tạp đã tính toán với tốc độ hiện tại thì khoảng chín ngày nữa sẽ tới được nước An Du.

Tạ Chỉ Phong trầm ngâm chốc lát, nói: "Trong cung chắc sẽ không chuẩn bị yến hội mừng lễ Tết quá sớm, chúng ta đi chậm một chút cũng không sao, không gấp gáp mấy ngày này."

Thế là đoàn người liền thư thả giảm tốc độ hành trình.

Việc này khiến Lang Tiêu Tiêu vui mừng khôn xiết.

Ban đầu nàng còn thành thật ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng mới vén rèm nhìn ra phong cảnh bên ngoài một chút.

Sang đến ngày thứ hai thì đã bắt đầu đứng ngồi không yên, không thèm ngồi xe nữa. Nàng đuổi thị vệ của Lang Tạp xuống, tự mình ngồi lên lưng ngựa, cao giọng nói: "Bổn công chúa sẽ đánh xe!"

Tình cảnh này làm cho Tạ Chỉ Phong luôn điềm tĩnh cũng ngẩn người, y liên tục nói: "E là... không tiện lắm đâu."

Lang Tiêu Tiêu dõng dạc nói: "Yên tâm đi, nhị hoàng tử! Tài cưỡi ngựa của ta giỏi lắm!"

Tạ Chỉ Phong: ... Ta không phải có ý đó.

Y không ngăn được nàng, Lang Tiêu Tiêu đã tung người lên ngựa.

May thay lời nàng nói cũng không phải khoác lác, nàng quả thật có bản lĩnh đánh xe, chỉ là...

Mỗi lần đi qua một nơi, nàng đều muốn dừng chân lại xem, hứng thú bừng bừng với mọi thứ, đâu đâu cũng khiến nàng tò mò, chỗ nào cũng muốn ghé qua xem thử.

Có điều khi đối diện với Tạ Chỉ Phong, nàng lại hơi ngần ngại, lần nào cũng phải "ừm à" mãi mới bịa ra được một lý do hợp lý.

Lúc đi ngang qua nước Biền Dương, nàng... cũng muốn xuống chơi một chút.

Những lý do có thể nghĩ ra nàng đều đã dùng cả rồi: nào là ruộng đồng phì nhiêu, phong cảnh khác lạ, khí hậu dễ chịu... tóm lại có thể nghĩ ra cái gì thì đã nói cái đó. Lang Tiêu Tiêu vắt óc suy nghĩ, thật sự không biết phải tìm cớ gì để khuyên huynh muội Tạ gia cùng xuống nơi này dạo chơi một chuyến với mình.

Nàng quay sang nháy mắt ra hiệu cho một tên thị vệ cách đó mấy bước, muốn hắn ra tay hỗ trợ.

Người kia lập tức né ánh mắt, không dám đối diện với nàng.

Lang Tiêu Tiêu tức đến sắp nghẹt thở.

Không ngờ lần này người ít nói nhất Tạ Chỉ Nguyệt lại ra tay giải vây.

Thật ra hai huynh muội bọn họ đã sớm đoán ra Lang Tiêu Tiêu lại muốn xuống chơi, thấy xe ngựa dừng mãi không đi, hai người cũng không lấy làm lạ.

Tạ Chỉ Phong lắc đầu, mỉm cười gọi muội muội mình lại gần, thấp giọng dặn: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta dạy muội, muội cứ nói thế này với công chúa Lang tộc..."

Sau đó, Tạ Chỉ Nguyệt vén rèm xe, ngồi xuống sau lưng Lang Tiêu Tiêu, mềm mại gọi: "Lang tỷ tỷ, chúng ta có thể dừng lại một chút được không? Tiểu Nguyệt muốn xuống mua trâm cài tóc."

Nàng chìa tay ra cho Lang Tiêu Tiêu xem cây trâm trong lòng bàn tay, nói: "Chiếc trâm này tai thỏ bị gãy mất một đoạn rồi, muội muốn mua cái mới."

Lang Tiêu Tiêu lập tức hoan hô: "Được được! Ta giúp muội chọn nhé!"

...

Lang Tiêu Tiêu không hiểu biết về gu thẩm mỹ của công chúa An Du, cũng không biết nàng thích kiểu trâm cài tóc như thế nào – Dĩ nhiên là tiểu công chúa An Du cũng không thực sự muốn mua trâm.

Vì vậy, cảnh tượng lúc này xem ra có hơi... kỳ quái.

"Muội thấy cái này đẹp không?" Lang Tiêu Tiêu giơ một cây trâm lên hỏi.

Tạ Chỉ Nguyệt lúng túng đáp: "Cũng... cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!