Đến lúc này Tạ Chỉ Thanh mới hiểu ra vì sao khi Lang Tạp bước vào phòng nhìn thấy mình thì lại tỏ ra xấu hổ như vậy.
Y nhìn Lang Tạp, Lang Tạp cũng đang nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Y bình tĩnh kéo chăn đắp lên người, một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại làm bộ như không thấy gì hết.
Cứng hết cả người, cứ giả chết cho xong.
Lang Tạp đứng ở cửa, hồi lâu không nhúc nhích, Tạ Chỉ Thanh lại hí mắt ra nhìn trộm...
Phát hiện Lang Tạp cũng đang nhìn mình.
Không thể giả chết được nữa rồi. Tạ Chỉ Thanh uể oải ngồi dậy mặc y phục, lấy tay vuốt vuốt đầu tóc, đôi mắt chớp chớp, từ đầu đến chân đều viết đầy hai chữ ngượng ngùng.
Lang Tạp rón rén đi tới, đặt chiếc hộp cơm nho nhỏ trong tay lên bàn, thấp giọng nói: "... Ăn cơm đi."
Tạ Chỉ Thanh: "Ừm..."
Sự lúng túng giữa hai người lúc này quả thật khiến cho người ta cảm thấy hơi ngộp thở.
Mặc dù hai người đã từng làm chuyện thân mật một vài lần, nhưng... chưa từng có trải nghiệm khủng khiếp đến mức hôn mê suốt hai ngày trời như vậy!
Tạ Chỉ Thanh vừa thẹn vừa giận, tay nắm chặt thành nắm đấm lúc nào không hay.
Y nhấp miệng, đẩy hộp cơm Lang Tạp đưa tới, bực tức nói: "Không ăn."
Lang Tạp gãi đầu đầy chột dạ, nói: "Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta đi nói đầu bếp làm cho ngươi."
Tạ Chỉ Thanh ngượng ngùng: "Ta muốn đi tắm trước!"
Cũng chẳng phải thật sự muốn đi tắm, y chỉ cố tình muốn kiếm chuyện để đối nghịch với Lang Tạp mà thôi. Có điều tiểu hoàng tử đã được dạy dỗ lễ nghi chu toàn từ thuở nhỏ, hiện tại muốn gây sự với phu quân cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do trẻ con này.
"À!" Lang Tạp lập tức đồng ý, "Được thôi! Nhưng hôm đó ta đã tắm cho ngươi rồi—"
Chưa nói dứt câu, ánh mắt Tạ Chỉ Thanh lập tức bắn tới.
Ánh mắt ấy vừa thẹn thùng lại mang theo chút oán trách; hai má cũng dần nhuộm lên một vệt màu nhàn nhạt, lại đỏ mặt rồi.
Lang Tạp lập tức ngậm miệng, giơ tay ra dấu: Ta không nói nữa, không nói nữa.
Tạ Chỉ Thanh trừng hắn hồi lâu, cuối cùng cũng không biết phải nói gì.
Tiểu hoàng tử nhất thời không nghĩ ra cách nào khác để trút giận với Lang Tạp, cuối cùng đành dùng biện pháp nguyên thủy và đơn giản nhất —
Y nhào vào lòng Lang Tạp, dùng trán húc vào vai hắn.
Lang Tạp bật cười ôm lấy Tạ Chỉ Thanh. Hắn đưa tay đỡ trán y lại, liên tục xin tha: "Tiểu hoàng tử tha mạng, tha mạng."
Tạ Chỉ Thanh thấy chưa hả giận, lại giơ móng vuốt nhỏ đánh đấm hắn một phen.
Dĩ nhiên là lực sát thương không đáng kể, cuối cùng còn làm cho mái tóc dài chưa kịp chải chuốt của y rối tung cả lên.
Sau một hồi quậy phá, Tạ Chỉ Thanh rốt cuộc cũng mệt rồi. Y mím môi trừng Lang Tạp một cái, sau đó mới ngồi xuống bàn trang điểm, tự mình chải tóc.
Lang Tạp cũng kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh. Hắn mở hộp cơm ra, thỉnh thoảng lại lấy một miếng điểm tâm đút cho tiểu hoàng tử đang chăm chú chải tóc ăn. Nhưng mà...
Lang Tạp nghi hoặc nhìn y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!