Lộ trình đến thảo nguyên xa xôi vạn dặm, chớp mắt đã qua ba ngày.
"Còn bao lâu nữa sẽ tới?" Trong lúc nghỉ chân, Tạ Chỉ Thanh hỏi: "Ta nhớ phụ hoàng từng nói, khi ngươi từ thảo nguyên đến chỉ mất có bảy ngày."
Lang Tạp đáp: "Không giống nhau. Khi đó ta phải tranh thủ thời gian, ngày đêm không nghỉ thúc ngựa phi nước đại mới tới được. Hiện tại chúng ta đi với tốc độ này, chắc là phải thêm mười ngày nữa mới đến nơi."
Tạ Chỉ Thanh nói: "Bây giờ chúng ta cũng có thể cưỡi ngựa, không cần phải quá để tâm đến ta đâu."
"Không sao. Con đường này phong cảnh rất đẹp, chúng ta vừa thong thả ngắm cảnh vừa trở về cũng tốt."
An Du là một nước nhỏ, người dân chủ yếu làm nông sinh sống, tự cung tự cấp, cuộc sống bình dị mà an vui, vì thế lòng người cũng thường hay quyến luyến chốn quê nhà, ít khi muốn đi xa. Tạ Chỉ Thanh là hoàng tử, càng hiếm khi rời khỏi kinh thành. Lần này có thể nhân dịp mà nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường, trong lòng y sẽ thấy vui vẻ thoải mái hơn.
Suốt ba ngày đồng hành, Tạ Chỉ Thanh và Lang Tạp đã dần thân thiết, nói chuyện với nhau cũng không còn dè dặt như thuở ban đầu.
Vị Lang Vương này... hình như cũng không đáng sợ như trong lời đồn, Tạ Chỉ Thanh nghĩ.
Sau khi nghỉ ngơi xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Tạ Chỉ Thanh đã đột ngột kêu lên: "Dừng lại một chút!"
"Sao vậy?" Lang Tạp lập tức xuống ngựa, bước đến bên y hỏi.
Tạ Chỉ Thanh hấp tấp nhảy xuống xe ngựa, sốt ruột nói: "Mặt dây chuyền của ta mất rồi! Là hình con thỏ đó!"
Đó là món đồ mà Nhị hoàng huynh đã đưa cho y trước khi rời cung, ngày hôm qua y đã tự tay làm thành mặt dây, buộc ở thắt lưng.
"Lúc nãy nghỉ ngơi ta vẫn còn thấy!" Tạ Chỉ Thanh vô cùng nôn nóng, "Chắc là rơi ở đâu đó, để ta đi tìm!"
Lang Tạp ngăn y lại: "Chỗ này là đầu ngọn gió, gió lớn lắm, ngươi cứ trở về xe ngựa trước đi, cẩn thận đừng bị cảm lạnh. Ta sẽ đi tìm nó cho ngươi."
Nói rồi hắn gọi mấy người hầu tới, tỉ mỉ mô tả hình dáng mặt dây hình con thỏ.
Lập tức, một đám người quỳ rạp xuống đất tìm kiếm, có một tên người hầu thậm chí còn dùng tay không nhổ cả thảm cỏ lên để xem bên dưới có gì hay không.
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Vốn dĩ đang nôn nóng vì đã đánh rơi đồ vật, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này y lại không nhịn được mà muốn bật cười.
Lang Tạp cũng nhìn không nổi nữa, sau khi quở trách vài câu liền quay về tìm kiếm từng ngóc ngách trên xe ngựa. Vừa tìm vừa lắc đầu: "Đám người này, đúng là đầu óc có vấn đề."
Cuối cùng, mặt dây con thỏ lại được tìm thấy... trong đống y phục của Lang Tạp.
Đó là vật mà Tạ Chỉ Thanh tự tay khâu, đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, buộc trên thắt lưng chưa được bao lâu đã tuột ra, vừa vặn rơi vào áo của Lang Tạp — có lẽ nó đã rơi vào lúc hắn đỡ y lên xe ngựa.
Sau đó Lang Tạp thay xiêm y, mặt dây đó đã bị cuốn sâu hơn vào trong, mãi đến khi lục tung cả bao hành lý của đoàn người mới tìm thấy.
Tạ Chỉ Thanh nắm chặt con thỏ nhỏ trong tay, cẩn thận v**t v* từng chút một. Y không dám buộc nó vào dây lưng nữa, chỉ nắm chắc ở trong tay, phải tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm được.
"Ngươi thích thỏ lắm sao?" Lang Tạp cầm lấy con thỏ ngọc từ tay y, giơ lên dưới ánh nắng ngoài cửa sổ nhìn kỹ, "Quả thực rất đáng yêu."
Tạ Chỉ Thanh cười khúc khích: "Đây là lần trước ta cùng Nhị hoàng huynh... ừm, lén ra khỏi cung mua được đó."
Lang Tạp đưa lại cho y, cảm thán: "Tình cảm huynh đệ của hai người thật tốt."
Tạ Chỉ Thanh gật đầu liên tục: "Nhị hoàng huynh và ta là huynh đệ song sinh, vốn đã thân thiết hơn người thường. Huống hồ... thân thể huynh ấy không tốt, hành động cũng bất tiện, cho nên chúng ta thường hay ở bên nhau, tình cảm tự nhiên càng tốt."
Lang Tạp trầm ngâm: "Thì ra là song sinh."
"Đúng vậy! Ngươi không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?" Tạ Chỉ Thanh sờ sờ má mình, "Hồi nhỏ chúng ta giống y hệt nhau, về sau mới hơi khác đi một chút."
Lang Tạp nào có để ý Nhị hoàng huynh của y trông như thế nào? Hắn chỉ ậm ừ cho qua rồi nói sang chuyện khác: "Ngươi thích thỏ vậy sao? Đợi đến khi về đến thảo nguyên, ta đi bắt một con tặng cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!