Chương 29: (Vô Đề)

Không biết có phải vì đêm hôm ấy ngủ không yên hay không, tóm lại mấy ngày kế tiếp tinh thần của Lang Tạp vẫn luôn không tốt lắm. Trừ việc trêu chọc Tạ Chỉ Thanh, dường như hắn không còn hứng thú làm chuyện gì khác nữa.

Tạ Chỉ Thanh cũng không rõ người này gặp phải vấn đề gì. Ban đầu y còn tưởng Lang Tạp bộn bề sự vụ trong tộc, nhưng mấy ngày nay Lang Tạp cũng không bận bịu gì; sau đó y lại cho rằng hắn nhớ Lang Tiêu Tiêu, nhưng hình như cũng không phải...

Nếu như không nhắc đến, Lang Tạp căn bản cũng quên mất việc Lang Tiêu Tiêu đã đi sang nước An Du chơi rồi.

Có điều ngoài trừ việc tinh thần có hơi chán nản, Lang Tạp cũng không tỏ ra có gì bất thường. Dạo này hắn thường đi theo Tạ Chỉ Thanh ra mảnh ruộng trồng rau, còn khiêm tốn thỉnh giáo Lộc Linh Linh về những kỹ năng canh tác.

Điều này khiến Lộc Linh Linh khổ sở không thôi.

"Lang Vương điện hạ, ngài có thể tưới thêm một ít nước nữa ạ..." Lộc Linh Linh cau mày rầu rĩ.

"Ừ." Lang Tạp gật đầu đáp, sau đó liền chăm chú dùng ống nước xối thẳng một bụng nước vào rau mầm dưới chân.

Lộc Linh Linh vỗ ngực dậm chân: "Không cần tưới nhiều như thế đâu..."

Lang Tạp bực mình "chậc" một tiếng, nổi giận: "Không phải ngươi nói là tưới thêm một chút sao?!"

Lộc Linh Linh vừa sợ vừa xót cho luống rau mầm, vội vàng đưa tay làm dấu: "Chỉ cần một chút, một chút nữa thôi mà!"

Tạ Chỉ Thanh cười đến sắp ngất.

Y chạy tới nhận lấy ống nước trong tay Lang Tạp, kiên nhẫn hỏi Lộc Linh Linh: "Tưới tới mức nào thì thích hợp?"

Lộc Linh Linh như được đại xá, vội nói: "Vương phi! Để ta dạy ngài!"

Nàng giảng giải vô cùng tận tâm. Từ lúc gieo hạt, bón phân cho đến thời điểm thu hoạch, từng bước từng bước đều giải thích rõ ràng rành mạch, không sót một chi tiết nào.

Tạ Chỉ Thanh nghe xong, mỉm cười cảm thán: "Phức tạp quá! Hóa ra trồng rau cũng cần lưu ý nhiều đến vậy."

Lộc Linh Linh mỉm cười: "Nếu Vương phi có hứng thú, sau này ta sẽ dạy ngài kỹ hơn."

Bên này họ trò chuyện vui vẻ, Lang Vương ở bên kia đang ngồi một mình, buồn bực ủ rũ xếp lại mớ rau vừa hái. Nghe thấy câu vừa rồi, hắn không nhịn được chen ngang: "Này con nai kia, lúc dạy ta thì nói qua loa cho xong, ngươi cho rằng ta học không nổi đấy à?"

Lộc Linh Linh tức khắc cứng đờ, từ đầu đến chân đều viết rõ hai chữ "khiếp đảm", run lẩy bẩy không dám động đậy.

Tạ Chỉ Thanh cười khanh khách, đi đến kéo tay Lang Tạp đứng dậy: "Thôi nào, đừng dọa nàng ấy nữa. Đi thôi, chúng ta trở về tìm đầu bếp làm món ăn! Làm canh viên cải trắng được không?"

Lang Tạp cau mày nhìn Tạ Chỉ Thanh hồi lâu, cuối cùng hừ một tiếng từ mũi, nói: "Được, làm cái món ngươi gọi là canh bánh trôi xanh lá đó đi."

Tạ Chỉ Thanh cười, đâm nhẹ lên vai hắn: "Ngươi thật là đáng ghét!"

Thảo nguyên khí hậu lạnh giá, các loại canh nóng tự nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu trong bữa ăn. Tạ Chỉ Thanh uống canh xong, cả người đều trở nên ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn...

Lang Tạp lại đang ngẩn người nhìn y.

Y nghiêng đầu hỏi: "Lang Tạp, ngươi đang nghĩ gì đó?"

Lang Tạp trả lời: "Đang nghĩ ngươi ăn nhiều như thế mà sao không thấy béo ra tí nào."

"......" Tạ Chỉ Thanh nhìn cái chén trống không trước mặt mình, nghi ngờ hỏi: "Ta ăn nhiều lắm sao?"

Lang Tạp tiếp tục trêu chọc y: "Thật đấy, ăn siêu nhiều."

Tạ Chỉ Thanh bặm môi, trừng mắt nhìn hắn.

Cuối cùng Lang Tạp vẫn nửa đùa nửa thật mà giải thích: "Thật ra ta không nghĩ ngợi gì hết, chỉ là thấy trong người không được khỏe."

Câu nói này có một nửa là thật — kỳ ph*t t*nh lần này của Lang Tạp kéo dài hơi lâu, rõ ràng thời gian qua hắn cũng đã phát tiết vài lượt, nhưng không hiểu sao khí huyết trong người vẫn còn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!