Bên dưới mái tóc của Lang Tạp, vậy mà lại lộ ra một đôi tai nhọn nhỏ xíu, cảm giác khi chạm vào hoàn toàn khác so với tai sói của A Thắc Tư.
Lông của A Thắc Tư cứng và thô ráp hơn, còn đôi tai của Lang Tạp thì...
Mềm mại lạ thường, trên đó phủ một lớp lông nhung êm ái, lúc sờ vào hoàn toàn không hề bị cộm tay.
Tạ Chỉ Thanh đưa tay nhẹ nhàng bóp một cái, vẫn chưa đã thèm, y dứt khoát dựa hẳn vào người Lang Tạp, đầu gối chạm lên đùi hắn, ghé sát lại để nhìn đôi tai ấy cho thật kỹ.
Thấy tóc vướng víu, y còn đưa tay vén nhúm tóc của Lang Tạp sang một bên.
"......" Lang Tạp bất đắc dĩ nói, "Hay là ngươi cứ cạo hết tóc ta luôn cho rồi, như vậy sẽ nhìn rõ hơn."
"!" Tạ Chỉ Thanh kinh ngạc thốt lên, "Ý hay!"
Lang Tạp khoanh tay trước ngực, ánh mắt cảnh cáo nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh che miệng cười mấy tiếng, thè lưỡi tinh nghịch.
Y nhích đầu gối tới trước, lại dựa gần Lang Tạp thêm chút nữa, cả người đè hẳn lên đùi hắn, hiếm hoi được một lần cao hơn Lang Tạp nửa cái đầu.
Tạ Chỉ Thanh đưa tay ra so chiều cao, gương mặt vô cùng đắc ý: "Ta cao hơn ngươi tận... nhiêu đây nè."
Lang Tạp "hừ" một tiếng.
Tạ Chỉ Thanh rướn người thấp xuống, dùng mặt cọ nhẹ l*n đ*nh đầu Lang Tạp, chậm rãi mò tìm đôi tai nhỏ ấy.
Y hé môi thổi một hơi lên đó, lớp lông tinh mịn trên lỗ tai theo luồng hơi mà đổ xuống rồi lại dựng lên như sóng nước.
Tạ Chỉ Thanh vẫn chưa thỏa mãn, lại đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
Đôi tai kia khẽ run lên một chút.
Tạ Chỉ Thanh liếc trộm Lang Tạp, vẻ mặt đối phương vẫn bình thản.
Người là người, mà tai là tai.
Tạ Chỉ Thanh yêu thích không buông tay — y căn bản không thể cưỡng lại được bất cứ thứ gì có lông xù mềm mại!
Y cứ thế si mê x** n*n đôi tai nhỏ ấy, cúi đầu hỏi: "Lang Tạp, không phải ngươi đã nói trên người chỉ còn lại lang văn là đặc điểm cuối cùng của hình thú sao?"
Lang Tạp giải thích: "Đúng vậy, vất vả lắm ta mới biến được đôi tai này trở lại đấy."
Hắn chậm rãi giải thích: "Trước đây ta từng nói với ngươi rồi, Lang tộc lúc sinh ra sẽ trải qua quá trình Trí hóa, đến khi phần thú hình hoàn toàn biến mất mới xem như thành công — phần cuối cùng trên người ta mất đi chính là đôi tai này. Nhưng cũng đã biến mất từ khi ta ba tháng tuổi rồi."
Lang Tạp cũng đưa tay lên khảy khảy tai mình: "Thế nên nó mới bé như vậy. Mới vừa nãy ta thử nửa ngày, không ngờ vẫn có thể biến ra được."
Tạ Chỉ Thanh vừa nghe vừa cười khúc khích.
"À, đúng rồi." Lang Tạp như sực nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Lúc trước phần cuối cùng biến mất của Lang Tiêu Tiêu là cái đuôi. Lần sau nàng trở lại, để nàng biến ra cái đuôi cho ngươi chơi."
"Ngươi nói bậy!" Tạ Chỉ Thanh vừa cười vừa mắng.
Lang Tạp cũng bật cười.
Hắn đưa tay ôm eo Tạ Chỉ Thanh kéo lại gần, để chóp mũi mình chạm vào cằm y.
Hắn cọ cọ gương mặt Tạ Chỉ Thanh, sau đó hôn xuống một cái thật to.
Tạ Chỉ Thanh ngượng ngùng dời mắt, trên má hiện lên một vệt hồng mờ mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!