Tạ Chỉ Thanh lúng ta lúng túng, đẩy xe lăn cho huynh trưởng chầm chầm đi về phía mọi người.
Lang Tiêu Tiêu đang nghịch tóc của Tạ Chỉ Nguyệt.
"Đẹp quá đi, kiểu tóc này của muội nhìn mềm mại nữ tính ghê." Lang Tiêu Tiêu nhìn bím tóc của Tạ Chỉ Nguyệt, lại sờ lên tóc mình, nói: "Không giống ta, nhìn đầu tóc thôi cũng đã biết ta thường xuyên lăn lộn trên mặt đất rồi."
Lang Tạp lạnh lùng nói: "Người ta không chải kiểu tóc này thì cũng không lăn lộn dưới đất — có công chúa nào giống như ngươi không?"
Lang Tiêu Tiêu tức giận: "Huynh im miệng đi!"
Nàng quay sang nhìn Tạ Chỉ Nguyệt: "Công chúa An Du ơi, để bổn công chúa giúp muội chải tóc!"
Tạ Chỉ Nguyệt: "......"
Nàng thật sự đưa tay tháo bím tóc của Tạ Chỉ Nguyệt ra, dưới ánh mắt khủng hoảng của đối phương, Lang Tiêu Tiêu tết thành một mái tóc lộn xộn chẳng ra hình thù gì hết.
Tạ Chỉ Nguyệt không có gương trong tay, cũng không thấy được kiểu tóc sau đầu mình, nhưng trực giác mách bảo với nàng rằng — toang rồi!
Nàng nhìn khắp xung quanh, thấy vị Lang Vương đại thúc chột dạ nhìn sang chỗ khác, hai vị ca ca của mình cũng đều mang vẻ mặt khó xử.
Tạ Chỉ Nguyệt mím môi, đôi mắt to tròn đã bắt đầu ngân ngấn nước.
"Ấy!" Lang Tiêu Tiêu quýnh lên, "Muội đừng khóc mà! Không đẹp sao? Khó coi lắm sao?!"
Tạ Chỉ Nguyệt: "..."
Lần này, nàng thực sự bật khóc thành tiếng.
"......" Tạ Chỉ Thanh vội vàng che mặt, lập tức bước lên phía trước, nói: "Để ta, để ta."
Y cẩn thận tháo những lọn tóc đã bị chà đạp thê thảm, ôn nhu dỗ dành: "Cũng đẹp lắm mà, phong cách độc đáo hơn mọi ngày."
Tạ Chỉ Thanh dùng tay chải lại những sợi tóc rối, quay sang nói với Lang Tiêu Tiêu: "Tiểu Nguyệt từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, tính tình nhút nhát, thật sự rất ít khi gặp người ngoài, muội ấy dễ sợ người lạ lắm."
Lang Tiêu Tiêu nghe xong thì luống cuống tay chân: "Ồ......"
Nàng nửa quỳ xuống, tầm mắt ngang bằng với Tạ Chỉ Nguyệt, chân thành nói lời xin lỗi: "Muội đừng khóc nữa nhé... Ta sẽ không động vào tóc của muội nữa đâu."
Tạ Chỉ Nguyệt được ca ca dỗ dành mấy câu thì cũng không còn để bụng nữa, chỉ là trong lòng vẫn còn sợ sệt vị công chúa Lang tộc quá đỗi hoạt bát này, nên xoay đầu sang hướng khác.
Phía sau, Tạ Chỉ Thanh vẫn đang loay hoay chải tóc cho nàng, có điều y đã rời An Du một khoảng thời gian, không rõ tiểu cô nương hiện tại thích kiểu tóc như thế nào.
Y nghiêng đầu suy nghĩ, động tác trên tay cũng chậm lại.
Ma ma đi theo hầu từ xa trông thấy, mỉm cười bước lên, nói: "Tam hoàng tử, để lão nô làm đi."
Tạ Chỉ Thanh cười gật đầu, nhường chỗ cho bà.
"Xem ra ta thật sự rời nhà quá lâu rồi, đến kiểu tóc Tiểu Nguyệt thích cũng không biết rõ nữa." Y tự giễu.
Ma ma lại đáp: "Sao lại thế được, tam hoàng tử chải kiểu tóc nào công chúa cũng sẽ thích mà."
Tạ Chỉ Nguyệt cũng níu lấy tay áo y, đôi mắt to tròn tha thiết nhìn y.
Bầu không khí hơi u buồn này không kéo dài được lâu, Lang Tiêu Tiêu lại lên tiếng: "Ma ma, bà có thể chải tóc cho ta nữa được không? Ta cũng muốn một kiểu tóc yểu điệu thục nữ như tiểu công chúa!"
Lang Tạp ngồi cách đó vài bước, thật sự không chịu nổi nữa, nhích người quay lưng lại với bọn họ, nghĩ thầm, mất mặt quá đi, nha đầu Lang Tiêu Tiêu này tấu hài riết quen rồi!
Ma ma vui vẻ đồng ý, còn rất tận tâm chỉ dạy Lang Tiêu Tiêu cách chải tóc sao cho chỉnh tề — nhưng hiển nhiên là Lang Tiêu Tiêu không học được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!