"Mẫu hậu suốt ngày cứ than ngắn thở dài, chỉ sợ đệ ở thảo nguyên chịu ấm ức nhưng không có ai làm chủ cho đệ." Tạ Chỉ Phong mỉm cười nói, "Xem ra là người đã lo lắng dư thừa rồi."
Tạ Chỉ Thanh nằm dài trên giường, nét mặt sống không gì luyến tiếc, y nhắm mắt giả chết, bày ra dáng vẻ "ta không nghe, ta cũng không trả lời".
Tạ Chỉ Phong tựa vào đầu giường, dùng ngón trỏ chọc chọc vào má y, lại nói: "Lang Vương đó cũng không hung tàn như lời đồn nha, nhìn qua cũng dễ gần lắm đó."
"..." Tạ Chỉ Thanh trở mình, xoay lưng lại với y.
"Tiểu Thanh Nhi còn xấu hổ với ta sao?" Tạ Chỉ Phong chống tay lên giường, từ từ dịch người đến bên y, lại nói, "Mau để ta nhìn xem, có phải đệ đang đỏ mặt hay không?"
"Huynh phiền chết đi được!" Tạ Chỉ Thanh tức tối kêu một tiếng, kéo chăn phủ kín đầu, cuộn tròn trong ổ chăn không thèm nhúc nhích.
Tạ Chỉ Phong cười trộm vài tiếng, sau đó chậm rãi ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc trêu đùa đệ đệ thì có vài phần hoạt bát giống Tạ Chỉ Thanh, nhưng khi nghiêm túc thì lại trở về tính tình ôn hoà như gió. Nhị hoàng tử hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, y đưa tay chạm vào khối chăn, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thanh Nhi, hắn... Lang Tạp đã biết rồi sao?"
Tạ Chỉ Thanh còn đang lăn qua lộn lại trong chăn, nghe vậy liền dừng động tác.
Y thò đầu ra khỏi chăn, tóc hơi rối, mặt cũng đỏ hồng vì đã ủ trong chăn quá lâu. Y lề mề ngồi dậy, dựa sát vào huynh trưởng rồi gật đầu nói: "Biết rồi."
Tạ Chỉ Phong nhất thời không đoán được ý nghĩa trong lời này, lại hỏi: "Không vì chuyện đó mà xảy ra chuyện gì không vui chứ?"
"Không có..." Tạ Chỉ Thanh đưa tay gãi gãi má, "Ta cũng không biết nên nói thế nào... Hắn nói hắn đã sớm biết rồi."
"Đã sớm biết?" Tạ Chỉ Phong kinh ngạc hỏi.
"Ừm, đã sớm biết." Tạ Chỉ Thanh mím môi, "Cho nên hắn không kinh ngạc, cũng không bất ngờ, cứ bình thản tiếp nhận, không xem đó là chuyện gì to tát cả."
Tạ Chỉ Phong vuốt cằm trầm tư chốc lát, sau đó nói: "Phỏng chừng đó thực sự không phải chuyện gì to tát, chỉ là ngươi quá để tâm mà thôi."
Nói đến đây, y lại khẽ lắc đầu: "Cũng có thể là từ trước đến nay chúng ta đều quá coi trọng điều đó. Nếu hắn thật lòng yêu ngươi, há lại để ý đến chuyện đó sao?"
Tạ Chỉ Thanh mân mê mép chăn, cúi đầu nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Trời đã quá khuya.
Đèn dầu dần lụi tắt, trong phòng chỉ còn thấy được bóng người lờ mờ, nhưng hai huynh đệ song sinh lâu ngày không gặp lại chẳng hề thấy buồn ngủ, vẫn trốn trong chăn thủ thỉ trò chuyện.
Tạ Chỉ Thanh hỏi thăm tình hình của từng người ở An Du, đến cả ma ma vừa được lên chức bà ngoại cũng không bỏ sót.
"Đều ổn cả, mọi người đều khoẻ mạnh." Tạ Chỉ Phong sớm đã biết y sẽ lải nhải hỏi mãi không ngừng, trước khi rời cung đã chuẩn bị mọi thứ để nói với y, "Mẫu hậu đã ban cho bà ấy một ít vải vóc, còn cho nghỉ phép vài ngày. Bà ấy có mang đứa bé đến chơi một lần, ta cũng thấy rồi, đứa nhỏ béo tròn mềm mại, đáng yêu lắm."
"Vậy à." Tạ Chỉ Thanh tiếc nuối nói, "Trẻ con mới sinh ra chắc đáng yêu lắm nhỉ! Mặt mềm mềm, tay chân ngắn ngủn."
Tạ Chỉ Phong bật cười trêu y: "Nếu Tiểu Thanh Nhi thích, cũng có thể sinh một đứa nha."
"...." Tạ Chỉ Thanh lập tức trở mình, quay lưng lại, hờn dỗi nói: "Hoàng huynh lại nói nhảm rồi!"
Tạ Chỉ Phong cười trầm thấp một lát, đột nhiên im lặng.
Tạ Chỉ Thanh thấy bất an, vội trở người nhìn sang, thấy sắc mặt huynh trưởng có phần phức tạp.
"Sao vậy?!" Tạ Chỉ Thanh giật mình hỏi.
"...." Tạ Chỉ Phong do dự hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Thanh Nhi, ta vừa chợt nhớ tới một chuyện... Đệ còn nhớ hồi nhỏ hai chúng ta từng trốn đến tàng thư các chơi, có lần ta mở được một quyển sách, trong đó viết... viết là..."
Tạ Chỉ Thanh không nhớ còn nhớ rõ. Khi đó y nghịch ngợm trốn đi chơi khắp hoàng cung, nơi nào cũng lẻn vào được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!