Chương 25: (Vô Đề)

ai huynh muội Tạ Chỉ Phong đến nơi vào chiều tối ngày thứ ba.

Mấy ngày gần đây trên thảo nguyên tuyết rơi thực sự quá lớn, xe ngựa bị trượt bánh, thị vệ mà Lang Tạp phái đi lo sợ làm kinh động Nhị hoàng tử cùng tiểu công chúa của nước An Du, hết lời khuyên can hai người dừng lại nghỉ ngơi nửa ngày.

Khi tới được thảo nguyên, mặt trời cũng vừa xuống núi.

Tạ Chỉ Thanh ăn xong bữa trưa đã ra ngoài chờ đợi. Y ngồi không yên, chạy đi chạy lại mấy lần, cuối cùng dứt khoát ôm lò sưởi tay đứng đợi trước cửa nhà. Lang Tạp khuyên y vào nhà nghỉ ngơi mấy lần nhưng y không chịu nghe.

Đội cận vệ tuần tra ở lối vào thảo nguyên cũng đã thay ca, bọn họ biết Tạ Chỉ Thanh đang đợi người, cũng biết hôm nay có quý nhân đến, mọi người đều tự giác luân phiên đi dò đường, cứ một lúc lại quay về báo tin một câu.

Thế nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy hai người kia xuất hiện.

Trời dần sẩm tối, Tạ Chỉ Thanh cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Y đứng ngồi không yên, gấp đến độ đi vòng quanh tại chỗ.

Lò sưởi tay cũng dần dần không còn độ ấm, Lang Tạp sai người lấy cho y một chiếc áo khoác dày hơn, lại nhóm lửa bên cạnh, ngồi xuống cùng y chờ đợi.

Tạ Chỉ Thanh càng lúc càng sốt ruột, y nắm lấy tay Lang Tạp, giọng nói hơi nôn nóng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lang Tạp v**t v* má y, an ủi nói: "Quanh đây chỉ có Lang tộc, không có chủng tộc nào khác, ngươi yên tâm."

Tạ Chỉ Thanh dĩ nhiên hiểu rõ điều ấy, chỉ là trong lòng gấp gáp, miệng không tự chủ được mới lên tiếng hỏi.

Mặt trời lặn dần, bóng đêm dần dần buông xuống, đống củi dùng để sưởi ấm bây giờ lại trở thành công cụ soi sáng.

Đôi lúc có vài tia lửa tóe lên "tách tách" vài tiếng. Tạ Chỉ Thanh và Lang Tạp không nói chuyện, tiếng lách tách ấy trở thành âm thanh duy nhất ở nơi này.

"Ah," Lang Tạp bỗng nhiên mở miệng, "Tới rồi."

Tạ Chỉ Thanh bật người đứng dậy: "Tới rồi?!"

Y chạy vội ra phía trước, sau đó bị Lang Tạp kéo lại ôm vào lòng.

"Hai chân của ngươi làm sao chạy nhanh hơn ngựa được?" Lang Tạp dở khóc dở cười, "Ngoan nào, đứng chờ một chút, họ đã tới trước cổng rồi, sẽ vào ngay thôi. Ta nghe thấy tiếng rồi."

Lang Vương thính lực dị thường, nhưng Tạ Chỉ Thanh thì không nghe thấy. Y nhúc nhích người nhưng không thể thoát nổi vòng tay Lang Tạp, đành phải dựa vào lòng hắn, tiếp tục lặng yên chờ đợi đoàn người kia đến.

Hoàng hôn như vẩy son lên từng tầng mây trắng, ánh dương đỏ rực từ từ lặn xuống sau dãy núi uốn lượn phía xa xa.

Khi ánh sáng cuối cùng gần như biến mất, xe ngựa chở Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Tạ Chỉ Thanh.

Tâm trạng lo lắng suốt mấy ngày qua bỗng nhiên bình tĩnh lại, Tạ Chỉ Thanh chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn về chiếc xe ngựa ở phía xa.

Mặt trời đã khuất bóng, ánh hoàng hôn cuối cùng phủ lên vạn vật ở phương xa, khiến tất cả đều nhuốm màu đỏ rực.

Xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào thảo nguyên.

Người bên trong xe không thể chịu được nỗi nhớ nhung đã tích tụ bấy lâu, chưa đợi xe dừng hẳn đã sốt sắng ló đầu ra ngoài.

Ánh hoàng hôn rơi xuống khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, tựa như mặt trời vừa lặn xuống đã thắp sáng trời sao.

Tạ Chỉ Nguyệt vén rèm, ngây ngốc nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh. Nàng mím môi, mái tóc dài bị gió thổi tung bay tán loạn.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Tạ Chỉ Nguyệt nhảy xuống trước, vén váy chạy về phía ca ca.

Thị vệ đi theo sợ nàng ngã, vội đưa tay đỡ lấy, nhưng nàng chẳng thèm để ý hất tay họ ra, lao thẳng tới trước mặt Tạ Chỉ Thanh.

Đám thị vệ luống cuống tay chân, đuổi theo cũng không phải, không đuổi theo cũng không xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!