Chương 24: (Vô Đề)

Chỉ bắt được tuyết thôi vẫn chưa đủ, Tạ Chỉ Thanh còn muốn ra ngoài dạo chơi.

Y khoác một chiếc áo choàng dày, đầu đội chiếc mũ lông hồ ly mới được may mấy hôm trước, cả người được bọc thành một khối bông tròn xoe bước ra cửa.

Một tay y dắt theo A Thắc Tư, trong lòng còn ôm theo Phù Phù — Phù Phù trốn trong áo choàng của y, chỉ để lộ một khuôn mặt thỏ nhỏ xíu ra ngoài.

Dáng vẻ "tay xách nách mang" này khiến Lang Tạp không nhịn được bật cười.

"Ngươi chuẩn bị kỹ càng thật đó." Lang Tạp cười lắc đầu. Hắn ngồi xổm xuống, kéo sợi dây đang buộc sau lưng A Thắc Tư, hỏi: "Cái này là...?"

A Thắc Tư vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

"Nga, là, thì là, dây thừng." Tạ Chỉ Thanh gãi đầu, nói: "Ta muốn để nó kéo Phù Phù chạy mấy vòng chơi..."

Giọng y càng nói càng nhỏ, ánh mắt cũng trốn tránh, chột dạ không dám nhìn thẳng Lang Tạp.

Lang Tạp ngẩng đầu nhìn trời, câu "A Thắc Tư là sói chứ không phải chó" cứ xoay mòng mòng trong cổ họng rồi lại nuốt xuống. Hắn quay đầu lại nhìn — không biết Tạ Chỉ Thanh đã lấy ở đâu ra một tấm ván gỗ trơn nhẵn, đầu dây còn lại buộc vào tấm ván, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Lang Tạp thật sự không thể nhìn nổi nữa, xua xua tay mặc kệ bọn họ.

Tạ Chỉ Thanh reo lên một tiếng, đặt Phù Phù lên ván gỗ, lại chạy tới xoa đầu A Thắc Tư, dỗ dành sói lớn: "Đi chậm thôi nhé, đừng làm nó ngã nha."

Sau khi A Thắc Tư chở Phù Phù đi, Tạ Chỉ Thanh đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi quay đầu nhìn Lang Tạp.

Lang Tạp nghĩ: Được rồi, con sói kia chở thỏ nhỏ đi chơi, còn con sói này... thì cũng nên đưa thỏ con nhà mình ra ngoài đi dạo thôi.

Tuyết rơi suốt cả đêm, phủ trắng khắp mọi nơi, dẫm lên nền tuyết sẽ phát ra âm thanh lạo xạo dễ nghe.

Tạ Chỉ Thanh như đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, cứ cố tình chọn những chỗ chưa có dấu chân mà dẫm lên, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Tuyết ban ngày không lớn như ban đêm, những hạt tuyết nhỏ li ti rơi xuống chóp mũi Tạ Chỉ Thanh, chớp mắt lại tan đi nhanh chóng.

Y tháo găng tay ra, dùng ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi mình, hớn hở nói: "Nó tan thành nước trên tay ta rồi!"

Chút chuyện nhỏ này cũng có thể khiến cho y vui vẻ.

Mặc cho hạt tuyết kia đã sớm tan mất, Tạ Chỉ Thanh vẫn như đang nâng trong tay một bảo vật quý giá, hí hửng chạy về khoe với Lang Tạp.

Vừa chạy vừa hô to: "Tuyết tan trên tay ta — a!!!"

Mải mê tập trung vào bông tuyết bốc hơi trong tay, Tạ Chỉ Thanh không chú ý đường đi trơn trượt dưới chân mình. Kết quả là y trượt chân một cái, ngã nhào xuống đất.

"Tiểu Thanh Nhi!" Lang Tạp vội vã chạy tới.

"Không sao, không sao." Tạ Chỉ Thanh chống tay bò dậy, ngốc nghếch cười: "Ta bất cẩn quá ha ha."

May mà tuyết dày, áo lại ấm, nên cũng không bị đau.

Lang Tạp đỡ y dậy, vỗ vỗ tuyết trên mông y, bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận một chút."

"Không sao, thật sự không sao." Tạ Chỉ Thanh lại lặp lại một lần nữa, "A, đúng rồi!"

Xem ra đúng là không bị ngã đau thật.

Tạ Chỉ Thanh lại lon ton chạy về nhà, mang hai con thỏ chưa làm xong của mình giấu vào trong ngực, sau đó lại chạy ra ngoài.

Y đặt hai con thỏ nhỏ lên nền tuyết, hắng giọng một cái rồi nghiêm trang nói: "Ha! Cho các ngươi ngắm tuyết nè!"

Cứ thế tự chơi một mình suốt một lúc lâu, đến khi hoàn hồn lại, Tạ Chỉ Thanh mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!