"Tạ Chỉ Thanh, ta yêu ngươi..."
Lang Tạp thẳng thắn thổ lộ tình yêu bên tai Tạ Chỉ Thanh, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng tình ý nồng nàn nhất trên thế gian, tưởng chừng có thể dìm chết người ta trong chớp mắt.
Tạ Chỉ Thanh vụng về đáp lại nụ hôn hung hãn của Lang Vương, không biết từ lúc nào cả người đều dán chặt vào lồng ngực người phía trước.
Hai tay Lang Tạp đặt lên sau cổ Tạ Chỉ Thanh, mái tóc mềm mại của y vây lấy bàn tay hắn. Mái tóc dài đen tuyền lại càng làm nổi bật nước da trắng trẻo nõn nà của tiểu hoàng tử, giờ phút này thế giới trong mắt Lang Tạp đã không còn màu xám nữa, chỉ còn lại đen trắng rõ ràng và một Tạ Chỉ Thanh trắng tinh không tì vết.
Hắn nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, trở mình một cái, lại đem Tạ Chỉ Thanh đặt dưới thân.
Cánh môi Tạ Chỉ Thanh đỏ mọng, tóc dài tán loạn trên gối, đôi mắt phiếm nước long lanh. Y đưa tay chạm vào mặt Lang Tạp, lòng bàn tay đều ẩm ướt.
Tạ Chỉ Thanh nằm trên giường, xiêm y sớm đã hỗn độn, chiếc cổ thon mảnh lộ ra ngoài. Y đem phần yếu ớt nhất của bản thân bày ra trước mặt một con sói.
Nhưng y nhìn Lang Tạp, trong ánh chất chứa rất nhiều loại cảm xúc, lại duy nhất không có phòng bị.
Lang Tạp trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn cúi người xuống, đem tiểu hoàng tử mà hắn yêu thương ôm vào lòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ nặng tay một chút sẽ làm đau y.
Trong nháy mắt Lang Tạp gần như muốn nói ra tất cả bí mật, muốn cho y biết thứ tình cảm dài đằng đẵng suốt hai kiếp người của hắn, muốn cho y biết hắn không phải động tâm chỉ vì dung mạo của y.
Hắn thật sự muốn nói với Tạ Chỉ Thanh rằng đời trước sau khi y qua đời, hắn đã sống cô độc biết bao lâu.
Thế nhưng lời đến bên miệng lại chẳng thể nói ra được.
Hắn chỉ hôn hôn lên tai y, thì thầm bên tai y thêm một lần nữa:
"Ta yêu ngươi..." Thanh âm rất thấp, ngữ khí lại cực kỳ kiên định: "Tiểu Thanh Nhi, ta rất yêu ngươi, từ... thật lâu trước kia, ta đã muốn cưới ngươi về nhà..."
Hắn vẫn ôm chặt lấy Tạ Chỉ Thanh, nghĩ rằng: Tiểu hoàng tử của hắn nên sống một cách đơn thuần vui vẻ, không cần thiết phải biết đến những khổ đau và chia cách đó làm gì. Chỉ cần đời này của Tạ Chỉ Thanh được bình an hạnh phúc thì mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Tạ Chỉ Thanh cũng vòng tay ôm lấy hắn.
Đôi tay mềm mại của tiểu hoàng tử ôm chầm lấy bờ vai Lang Vương, gương mặt cũng tiến lại gần, dán sát lên gò má của hắn.
Tạ Chỉ Thanh dùng chóp mũi cọ cọ Lang Tạp, hơi thở vẫn còn mang theo sự ẩm ướt chưa tan.
Y từ trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt dầm dề nhìn hắn.
"Lang Tạp, ta..." Tạ Chỉ Thanh e thẹn nói: "Ta sẽ luôn ở bên ngươi, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời..."
Tiểu hoàng tử không thể biểu đạt tình yêu một cách trực tiếp giống như Lang Tạp, chỉ có thể dùng những lời như vậy để bày tỏ nỗi lòng.
Y hơi nhổm người dậy ôm lấy Lang Tạp, giống như một con thú nhỏ vùi mình vào lồng ngực của phu quân. Y ngước mắt nhìn một chút, tầm mắt thẹn thùng.
"Lang Tạp, ta sẽ mãi mãi ở lại nơi này," Y nhỏ giọng lặp lại: "Ta sẽ luôn ở bên ngươi... Chúng ta đã thành thân rồi, ngươi là... ngươi là..."
Tạ Chỉ Thanh gần như không thể tiếp tục nói ra. Hai má y đỏ hồng, nỗi ngượng ngùng và xấu hổ cơ hồ khiến y sắp ngất.
Y nắm lấy cổ áo Lang Tạp, ấp a ấp úng nói ra phần lời còn lại: "Ngươi là phu quân của ta..."
Phần sau của câu nói liền bị Lang Tạp nuốt vào miệng. Hắn cắn lấy môi y, cởi bỏ lớp áo lót cuối cùng trên người Tạ Chỉ Thanh.
Trong lúc d*c v*ng bốc hơi nóng bỏng, Tạ Chỉ Thanh vô tình nhìn thấy dấu vết kỳ lạ hôm trước lại xuất hiện trên cổ áo của Lang Tạp.
Từng đường vân màu xanh đen quấn lấy vai hắn, lần này thậm chí còn lan đến cả trước ngực.
Y vươn tay chạm vào nơi đó, nhẹ giọng hỏi: "Cái này là... Lang văn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!