Chương 22: (Vô Đề)

"Lang Tạp, ngươi tới thật đúng lúc." Tạ Chỉ Thanh ngẩng đầu hỏi hắn, "Ngươi giúp ta xem thử, có đáng yêu không? Ta nhìn lâu quá rồi, không thể phân biệt được nữa."

Lang Tạp cầm lấy con lớn hơn, nhìn nhìn rồi nói: "Đáng yêu."

"Thật vậy sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì." Lang Tạp vừa nói vừa vuốt vuốt vành tai y, "Mau mau, làm xong hai con này thì làm cho ta một con nữa, ta cũng muốn."

Tạ Chỉ Thanh ngốc nghếch nở nụ cười, nói: "Được. Vậy ta làm xong hai con này rồi sẽ làm cho ngươi."

Lang Tạp lại giở trò quấy rối: "Không được, ta muốn con ngươi đang làm, ta chỉ muốn con này thôi."

"A..." Tạ Chỉ Thanh tưởng hắn nói thật, có chút khó xử, nói nhỏ: "Nhất định phải là con này sao... Nhưng, cái này là..."

Y gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Ta làm cho hoàng huynh mà... Làm lại thì sẽ không kịp mất..."

Lang Tạp nhéo hai má y, bật cười: "Trêu ngươi thôi, tiểu ngu ngốc."

Hắn vòng tay ôm lấy eo Tạ Chỉ Thanh, nhấc người từ ghế lên, nửa ôm nửa bế đặt lên giường.

"Đừng làm nữa." Lang Tạp không hài lòng nói, "Ngủ thôi."

Trong lòng Tạ Chỉ Thanh còn nhớ thương hai con thỏ, định nói "sắp xong rồi", nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt của Lang Tạp—

Ánh mắt người kia sâu thẳm, hắn nhíu mày, đang híp mắt nhìn y, thần sắc nguy hiểm vô cùng.

Tạ Chỉ Thanh không dám kháng cự, thuận theo lực đạo của hắn nằm xuống giường.

Hai tay Lang Tạp chống hai bên vai y, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy những khớp xương ngón tay nổi lên rõ ràng cùng đường gân xanh nhạt chạy dọc cổ tay rắn rỏi của hắn.

Tư thế này khiến cho cảm giác thẹn thùng dần dần tràn vào lòng Tạ Chỉ Thanh, y vội dời mắt đi, rất xấu hổ. Thế nhưng cho dù thẹn thùng nhưng ngón tay lại lớn mật mà bắt lấy cổ tay Lang Tạp.

Y nhìn chỗ khác, thấp giọng nói: "Vậy... hôm nay không làm nữa, dù sao còn mấy ngày nữa bọn họ mới tới, chắc sẽ kịp thôi."

Lang Tạp cũng nắm lấy tay y, đưa lên miệng hôn hôn, "Ừm" một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, tay nâng cằm Tạ Chỉ Thanh, mạnh mẽ hôn lên môi y.

Nụ hôn lần này vô cùng kịch liệt, hoàn toàn khác biệt với sự ôn nhu và mềm mại trước đó. Tạ Chỉ Thanh bị ép ngửa đầu lên, chỉ có thể bị động tiếp nhận hơi thở nóng ấm của Lang Tạp.

Đôi môi bị nam nhân nghiền ép rất nhiều lần, Tạ Chỉ Thanh không nhịn được, giống như xin tha mà phát ra một tiếng rên. Y vươn tay, ôm lấy bờ vai Lang Tạp.

Hai cơ thể kề sát vào nhau.

Tạ Chỉ Thanh chỉ cảm thấy toàn thân nóng như bị thiêu đốt.

Đầu lưỡi Lang Tạp quấn lấy lưỡi y, bờ môi bị m*t đến tê dại, y níu chặt lấy bờ vai người kia, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.

Khi nụ hôn kết thúc, vành mắt Tạ Chỉ Thanh đã đỏ bừng.

Ngón tay đang bám trên vai Lang Tạp cuộn tròn, đôi môi của tiểu hoàng tử ánh lên tia nước lấp lánh. Khóe mắt và gò má đều phủ lên một dấu vết nhàn nhạt, Lang Tạp biết, những thứ này đều là màu đỏ.

Hắn lại cúi xuống, hôn nhẹ lên mắt và sống mũi Tạ Chỉ Thanh, sau đó ôm y lật người một cái—

Tạ Chỉ Thanh nhẹ giọng kêu lên, sau đó bị chặt chẽ ôm vào lòng.

Y nằm úp sấp trên ngực Lang Tạp, hai tay vòng lấy cánh tay hắn. Lỗ tai dán bên cạnh cổ Lang Vương, bên dưới là tiếng tim đập trầm ổn mà hữu lực.

Lang Tạp vén những sợi tóc lòa xòa trước trán y, tay phải nâng lấy gương mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử, đầu ngón tay nhẹ nhàng m*n tr*n khóe môi.

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Chỉ Thanh nóng cháy mà không lộ liễu. Trong ánh nhìn kia, tình ý và sự tiếc thương đong đầy đến mức sắp tràn ra, tất cả d*c v*ng và xúc động cũng đều bị sự thương yêu nồng hậu này đè xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!