Người viết thư là Tạ Chỉ Phong.
Trong thư nói, công chúa thật sự không đợi nổi nữa, không muốn chờ tới khi thời tiết ấm áp hơn, khăng khăng đòi phải tới thăm Tạ Chỉ Thanh vào đúng mùa đông buốt giá nhất này.
Bức gia thư của Tạ Chỉ Phong không sử dụng lời lẽ quá nghiêm túc, thậm chí y còn nói đùa rằng: Lúc đầu phụ hoàng không yên lòng, nhờ y đi khuyên can công chúa. Kết quả hai huynh muội đã âm thầm thương lượng giở một màn khổ nhục kế với phụ hoàng, khiến người đành bất đắc dĩ mà gật đầu cho phép.
Tạ Chỉ Thanh ngơ ngác đặt thư xuống. Y không thể tin được. Sau khi vỗ mặt trấn tĩnh một hồi lại nhặt thư lên, đọc thật kỹ từ đầu tới cuối một lần nữa.
Lúc này mới xác định những điều trong thư là thật.
Tạ Chỉ Thanh đặt tay lên ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Lang Tạp—
Tim y đập như đánh trống, bên tai ngoài tiếng tim đập thình thịch thì không còn nghe thấy gì nữa.
Y mấp máy môi, nói với Lang Tạp: "Ta... ta... ca ca, ca ca ta sắp tới rồi..."
Lang Tạp khoác thêm áo ngoài bước tới bên cạnh, nhận lấy bức thư lướt mắt đọc sơ qua.
Hắn vỗ vỗ đầu y, nói: "Vậy để ta đi chuẩn bị một chút, ngươi—"
Còn chưa nói xong, Tạ Chỉ Thanh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, hét lớn: "Ca ca và muội muội của ta sắp tới rồi!"
Vui mừng lẫn kích động đều lộ hết ra ngoài.
"..." Lang Tạp dở khóc dở cười, trấn an nói: "Được được được, ta biết rồi, ngươi mau đi—"
Lại tiếp tục bị y đánh gãy.
Tạ Chỉ Thanh kéo lấy tay Lang Tạp, xoay một vòng tại chỗ, miệng lẩm bẩm không biết đang vui vẻ nói điều gì.
Chưa kịp để Lang Tạp hỏi lại, y đã lao về phía góc phòng, ôm lấy Phù Phù đang uống nước vào lòng — chén nước cũng bị y va đổ, những giọt nước bắn tung tóe lên vạt áo Tạ Chỉ Thanh, thấm ướt một mảng nhỏ trước ngực.
Tạ Chỉ Thanh không quan tâm, ôm Phù Phù giơ cao lên quá đỉnh đầu, reo lên: "Phù Phù! Ca ca của ta sắp tới rồi! Sắp được gặp huynh ấy rồi, ngươi có vui không!"
Phù Phù: "..."
Thỏ nhỏ không biết nói, đành cố sức bám lấy cổ tay Tạ Chỉ Thanh, miễn cho mình bị rơi xuống đất.
Tạ Chỉ Thanh gây họa với Phù Phù xong lại chuyển sang làm phiền A Thắc Tư.
A Thắc Tư sớm đã cảm giác được có sự chẳng lành, chầm chậm đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được bàn tay "hành hạ" của Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh sờ loạn đôi tai nhọn của nó, sau đó lại kéo hai chân trước của nó ra, làm ra dáng vẻ vỗ tay, xong xuôi còn muốn bế cả con sói lớn ấy lên giống như lúc nãy đã làm với Phù Phù—
Tất nhiên là thất bại.
Tạ Chỉ Thanh bật cười "Aida", vội vàng đặt A Thắc Tư xuống, gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Sao ngươi nặng quá vậy!"
A Thắc Tư đang nằm nghỉ ngon lành tự dựng lại bị ghét bỏ, nó dùng cái đuôi quét nhẹ lên chân y.
Tạ Chỉ Thanh vẫn chưa hết phấn khích, y dứt khoát ngồi xổm xuống, nửa người dựa vào lưng A Thắc Tư, trong miệng cứ ngâm nga mấy từ vô nghĩa, gương mặt dụi qua dụi lại lên lớp lông dày của nó.
"Cảm ơn A Thắc Tư đã sớm tới đưa thư cho ta!" Tạ Chỉ Thanh cọ cọ lớp lông dày, cọ đến mức hai má đỏ bừng mới than vãn: "Ôi, ta biết lông của ngươi cứng, nhưng không ngờ lại cứng như vậy, cọ lên mặt ta đau quá haha! Sau này không cọ nữa đâu!"
"Này! Để ta xem xem." Lang Tạp không nhìn nổi nữa, kéo y đứng dậy: "Biết đau còn cố cọ vào lông nó làm gì?"
"Ta rất vui!" Tạ Chỉ Thanh không bận tâm, xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn Lang Tạp, trong mắt lấp lánh ý cười: "Tính ra thì... đúng là lâu lắm rồi ta chưa gặp họ..."
Lang Tạp nhéo cằm y, cười một tiếng: "Ngươi an phận một chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!