Lang Tạp, Lang Tạp.
Tạ Chỉ Thanh nhẩm đi nhẩm lại tên của Lang Vương trong lòng.
Y siết chặt yên ngựa, toàn thân cứng đờ ngồi trên lưng tuấn mã.
Vòng tay phía sau rộng rãi ấm áp, cánh tay ôm lấy cơ thể y rắn rỏi kiên cường.
Tay phải của Lang Tạp để hờ ở một bên, vậy mà chỉ dùng một tay trái cũng đủ để ôm chặt lấy vòng eo Tạ Chỉ Thanh.
Bên tai chợt truyền đến hơi thở ấm nóng, Tạ Chỉ Thanh theo bản năng ngoảnh đầu lại, vành tai vừa lúc lướt nhẹ qua bờ môi Lang Tạp.
Hai gò má y thoáng ửng đỏ, luống cuống tay chân muốn né tránh.
Chỉ là trên lưng ngựa, không gian vốn nhỏ hẹp, chẳng những không né được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn.
"Ngồi vững, coi chừng bị ngã." Lang Tạp nhẹ giọngg nói bên tai y.
Tạ Chỉ Thanh lúng túng quay đầu lại, lí nhí đáp một tiếng: "Ừm."
Vừa quay đầu, Tạ Chỉ Thanh liền đối diện với ánh mắt của Lang Tạp.
Sau một phen rước dâu náo loạn, mãi đến giờ phút này Tạ Chỉ Thanh mới thật sự quan sát cẩn thận dung mạo của vị Lang Vương điện hạ này.
Lang Tạp vận một thân hỷ phục màu tím đỏ, cổ áo có phần xộc xệch; mái tóc dài được buộc lỏng ở một bên, vài lọn tóc được tết thành những bím nhỏ, buông xuống bờ vai.
Tạ Chỉ Thanh liếc nhìn hoa văn mờ nhạt được thêu trên hỷ phục, y nhận ra đó chính là vân sói của Lang tộc. Ban đầu nhìn qua có phần lộn xộn, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra từng đường nét đều được thêu rất tinh tế và tỉ mỉ.
Quả thực rất hợp với khí chất của Lang Vương.
Còn về vị Lang Vương này... lại ngoài dự đoán tuấn mỹ vô cùng.
Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, hẳn là do nhiều năm sống giữa thảo nguyên nắng gắt, làn da Lang Tạp hơi ngăm đen, từ dung mạo cho đến cách ăn mặc đều mang đậm nét dị vực khác biệt với người Trung Nguyên.
Tạ Chỉ Thanh lặng lẽ thu ánh mắt về, xấu hổ hít hít mũi. Trước đó y vẫn luôn cho rằng Lang Vương thì phải là mặt mũi hung ác, trán rộng mắt xếch, râu ria xồm xoàm — suy cho cùng đó cũng là những định kiến ăn sâu từ thuở bé mà thôi.
"À, quên mất một việc." Lang Tạp lại lên tiếng, quay đầu ra sau gọi một tiếng với thị vệ: "Ngươi đem—"
Chỉ mới nói được vài chữ, hắn lại lắc đầu, như tự nói với chính mình: "Thôi, để bổn vương tự đi thì hơn."
Lang Tạp xoay người xuống ngựa, vỗ nhẹ lên chân Tạ Chỉ Thanh, dặn dò: "Ta đi lấy một món đồ, ngươi ngồi cho vững."
Tạ Chỉ Thanh không am hiểu thuật cưỡi ngươi, nghe vậy liền căng thẳng không thôi.
Lang Tạp xoa xoa sống lưng tuấn mã, cười trấn an y: "Đừng sợ, con ngựa này rất ngoan, sẽ không chạy loạn đâu. Ta sẽ quay lại ngay, đừng lo lắng."
Tạ Chỉ Thanh bất an ngồi yên trên lưng ngựa, ánh mắt vô thức dõi theo bóng lưng Lang Tạp đi xa.
Lang Tạp tìm thị vệ lấy nước, qua loa rửa tay, sau đó cầm lấy một vật gì đó giấu trong tay áo, sau đó thong thả quay về phía Tạ Chỉ Thanh.
Bước chân của hắn rất rộng, đi mấy bước cuối giống như chạy, quả đúng như lời đã nói là sẽ "quay lại ngay".
Lang Tạp mở tay ra, trong lòng bàn tay là một tấm đệm lông trắng mềm mại.
Tạ Chỉ Thanh chưa kịp phản ứng đã bị nam nhân nhẹ nhàng ôm lên, vừa mới định hỏi chuyện gì xảy ra, đã thấy mình ngồi trở lại trên lưng ngựa một cách vững vàng.
Tất cả chỉ trong nháy mắt.
"Chúng ta sẽ không cưỡi ngựa quá lâu, nhưng vẫn sợ ngươi không quen." Lang Tạp đã ngồi lại sau lưng Tạ Chỉ Thanh, lại một lần nữa ghé sát vào tai y, giải thích: "Phong tục cưới hỏi của Lang tộc chúng ta khác với Trung Nguyên các ngươi. Ta biết các ngươi rất xem trọng tiết hạnh, không để tân nương xuất đầu lộ diện. Nhưng với Lang tộc, phu quân càng quý trọng tân nương thì ngày thành hôn càng phải để tất cả mọi người đều thấy được, bằng không chính là khinh thường đối phương, không đủ tôn trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!