Chương 19: (Vô Đề)

Tuy hai người nói là đưa Phù Phù ra ngoài tản bộ, nhưng thỏ nhỏ Phù Phù vẫn luôn nằm trên lưng A Thắc Tư, hoàn toàn không có ý định nhảy xuống chạy vài bước cho phải phép.

Trong suốt đoạn đường không biết Lang Tạp đã chọc ghẹo Phù Phù bao nhiêu lần, hắn dùng đầu ngón tay chọc vào mông định đẩy nó xuống. Mãi đến khi bị Tạ Chỉ Thanh đẩy một cái sau lưng, hắn mới chịu dừng lại.

Hai người dắt theo một sói một thỏ vừa đi dạo vừa trò chuyện vui vẻ.

Mỗi khi cùng Lang Tạp ra ngoài, Tạ Chỉ Thanh đều cảm nhận được rõ ràng khí thế uy nghiêm của vị Lang Vương điện hạ này — Ngày thường lúc y đi dạo một mình, vẫn thường có một vài người sói chủ động đến bắt chuyện, nhưng khi Lang Tạp ở bên, hầu như không ai dám lại gần bọn họ.

Tạ Chỉ Thanh chọc chọc vào eo Lang Tạp, nói: "Có phải thường ngày ngươi hung dữ quá rồi không?"

Lang Tạp "chậc" một tiếng: "Bọn họ sợ ta chẳng phải là điều hiển nhiên sao!"

Tạ Chỉ Thanh cười khúc khích: "Lang Tạp, ngươi hung dữ quá!"

Đang nói thì có một cậu thiếu niên người sói từ đằng xa bước lại.

Người nọ dừng lại cách Lang Tạp mấy mét, sắc mặt tràn đầy vẻ đắn đo. Hắn ta đi được vài bước rồi ngừng lại, mỗi lần tiến lại gần Lang Tạp đều phải suy nghĩ thật lâu.

Biểu hiện của người sói kia càng chứng minh lời nói của Tạ Chỉ Thanh là đúng. Khóe môi y không nhịn được cong lên:

"Lang Tạp, ngươi xem kìa, ha ha ! Ngươi dọa người ta tới mức không dám lại gần luôn!"

Lang Tạp đen mặt vẫy vẫy tay với người nọ: "Có chuyện gì?"

Thiếu niên người sói căng da đầu chạy hai bước nhỏ đến đứng trước mặt Lang Tạp, cung kính chào: "Điện hạ, Vương phi."

"Ừm." Lang Tạp gật đầu, "Tìm ta có chuyện gì? Còn lề mề chậm chạp như vậy?"

"Cái này... mũ của Vương phi đã làm xong rồi ạ..." Người kia gãi đầu, "Chiều nay là có thể hoàn thành."

"Mũ của ta?" Tạ Chỉ Thanh chỉ vào mình, vẻ mặt nghi hoặc.

"À, phải rồi." Lang Tạp hắng giọng, giải thích, "Hôm qua ta có nói lần này ra ngoài săn được một con hồ ly, đem về làm mũ và giày cho ngươi."

Lúc nói ra lời ấy, vẻ mặt Lang Tạp không chút biểu cảm, giọng điệu thản nhiên, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn được khen ngợi nào. Tạ Chỉ Thanh nhìn hắn, đảo mắt một vòng, trong lòng nảy sinh chút ý xấu.

"Chiều nay là xong rồi sao? Nhưng Lang Tạp vừa mới về tối hôm qua mà." Y quay sang hỏi người sói, "Lẽ nào các ngươi phải thức cả đêm để làm nó à?"

Người kia đáp: "Chúng tôi vốn quen hoạt động về đêm, không xem như gấp gáp, đây là thời gian làm việc bình thường của chúng tôi."

Tạ Chỉ Thanh cảm tạ: "Vậy phiền các ngươi rồi. Các ngươi ở đâu? Chiều nay ta đến lấy có được không?"

Người nọ xua tay liên tục: "Sao dám làm phiền Vương phi tự mình đến. Chiều nay ngài ở đâu, ta mang tới là được."

Sau khi hẹn giờ xong, thiếu niên người sói lại vội vàng cáo lui — Hóa ra lúc trước hắn ta do dự mãi không dám tới gần, chính là sợ lúc giao đồ sẽ đụng mặt Lang Vương điện hạ nhà họ.

Lang Tạp vô duyên vô cớ bị xa lánh, tức giận gầm lên: "Mau cút!"

Thiếu niên người sói lập tức cúp đuôi bỏ chạy.

Chờ người đi rồi, Lang Tạp bỗng nhớ ra điều gì, lớn tiếng gọi với theo: "Mũ làm xong rồi, giày đâu?!"

"Ngày mai, ngày mai!!" Người nọ kêu hớt hãi, âm thanh nhút nhát vô cùng.

Thật ra Lang Tạp cũng không có tính tình quá tệ hại và khó gần. Chỉ là trong Lang tộc thứ bậc phân minh, mà năng lực của Lang Tạp lại đủ để khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Họ thật lòng tôn kính hắn, nên không dám quá mức vô lễ.

Lang Tạp là thế, A Thắc Tư cũng vậy. Tuy bề ngoài nhìn hung dữ, nhưng bên trong đều có tính cách dễ mềm lòng.

Tạ Chỉ Thanh ở trong lòng cười trộm, lại muốn trêu chọc hai con sói trước mặt này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!