Ban đầu Tạ Chỉ Thanh còn chuyên chú lắng nghe, đến khi nghe đến câu cuối cùng thì gương mặt bất giác lại ửng đỏ.
Y mím môi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến lại xấu hổ không thôi.
Tạ Chỉ Thanh sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chắc là lễ hội hoa đăng năm ngoái? Ta thật sự nhớ không rõ nữa... Ta... ta hay trốn khỏi cung đi chơi lắm."
Lang Tạp nghiêm mặt giáo huấn: "Ham chơi."
"Đúng vậy." Tạ Chỉ Thanh hổ thẹn nói.
Lang Tạp không giữ được vẻ mặt nghiêm khắc quá ba giây, duỗi tay chọc nhẹ vào má y: "Trên thảo nguyên cũng có nhiều nơi hay ho lắm, ta dẫn ngươi đi chơi."
Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"
Sau đó họ lại nói thêm một số chuyện khác.
Trời về khuya, giọng nói của Tạ Chỉ Thanh càng lúc càng nhỏ dần, đến cuối cùng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Thân thể của y vẫn tr*n tr** trong chăn, nhưng y lại có thể an tâm nằm bên cạnh Lang Tạp, hoàn toàn không cảm thấy một chút nguy hiểm nào.
Lang Tạp chống đầu nằm bên cạnh nhìn y. Hơi ấm từ cơ thể Tạ Chỉ Thanh gần trong gang tấc, chỉ cần dịch người thêm một chút là có thể chạm phải người y.
Hắn không dám nhúc nhích, sợ một cử động nhỏ cũng sẽ khiến bản năng dã thú bên trong bộc phát — Tạ Chỉ Thanh hoàn toàn không hay biết, y đang say giấc bên cạnh một người trông có vẻ an toàn, nhưng trong lòng hắn đang cất giấu biết bao nhiêu ý nghĩ ác liệt không tiện nói ra.
Huống chi —
Lang Tạp giơ cổ tay mình lên nhìn.
Phần da thịt ngoài cổ tay áo đã hiện ra dấu vết thâm đậm. "Lang văn" xuất hiện từ sau lưng, uốn lượn khắp cơ thể, cuối cùng đã lan đến cổ tay.
Đó là dấu hiệu ph*t t*nh của Lang tộc.
Lang Tạp đã quá quen thuộc với thứ này. Từ sau khi bước vào giai đoạn trưởng thành, mỗi một Thú tộc đều sẽ trải qua kỳ ph*t t*nh, nếu lần này không giải tỏa, miễn cưỡng chịu đựng thì kỳ sau sẽ càng dài và càng đau đớn, trường hợp tệ hơn e là sẽ không qua khỏi.
Giống như hắn của kiếp trước.
Lang Tạp buông tay xuống, nhắm mắt nằm yên trên giường. Bên cạnh là nhiệt độ ấm áp chân thật, bên tai là hơi thở đều đặn của Tạ Chỉ Thanh, cánh mũi còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát từ mái tóc của y.
Có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa, Lang Tạp tự nhủ, ráng nhịn thêm một chút nữa thôi.
Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm từ kiếp trước rồi, đời này hẳn là không đến nỗi xui xẻo như vậy... Lang Tạp lạc quan mà nghĩ.
Những lời vừa rồi hắn nói với Tạ Chỉ Thanh đều là thật, nhưng chưa phải là tất cả.
Lang Tạp giấu đi đoạn sau, đó là những đoạn ký ức quan trọng hơn, nhưng cũng quá đỗi đau lòng. Tất cả như một cái kết cho mối nhân duyên tình cỡ gặp gỡ của hai người và sự nhất kiến chung tình của hắn ở kiếp trước.
Đó là một trận đại kiếp ập đến An Du vào nửa năm sau đó, trận hỏa thiêu ròng rã suốt một ngày một đêm, những người dân từng người ngã xuống trong lúc hoảng loạn bỏ chạy... và...
Và Tạ Chỉ Thanh mặt mày lấm lem đất bẩn, y phục rách nát, ngã xuống bên vệ đường...
Lang Tạp đưa tay đè ngực, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, hắn liền cảm thấy không sao hít thở được.....
Kiếp trước, bệnh tình trong kỳ ph*t t*nh của Lang Tạp ngày một trầm trọng, buộc hắn phải cân nhắc đến việc thành thân.
Lão Lang Vương bảo hắn: "Là người hay là lang, là nam hay nữ, ngươi cũng phải chọn một người cho mình."
Lang Tạp nghĩ đi nghĩ lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu là hình bóng tiểu hoàng tử hắn đã gặp trên đường trước khi rời khỏi Trung Nguyên.
Thế nhưng, khi hắn quay lại An Du một lần nữa, nơi ấy đã hoàn toàn đổ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!