Bởi vì đề tài này, bầu không khí kiều diễm và ám muội ban đầu đã tan biến không dấu vết.
Tối hôm đó, Tạ Chỉ Thanh đã nói rất nhiều. Tất cả những lo lắng và bất an tích tụ trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, y đều tâm sự cho Lang Tạp nghe — rất nhiều những suy nghĩ trong số đó, đến cả Tạ Chỉ Phong cũng không được biết.
Y rúc trong lòng Lang Tạp, ngoan ngoãn không động đậy, lại hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thậm chí quên cả chuyện bản thân mình đang không có lấy một mảnh vải che thân.
Lang Tạp thực sự rất nhẫn nại. Hắn ôm lấy người trong lòng, cách lớp ống tay áo mỏng vỗ nhẹ lên lưng y, yên lặng lắng nghe y kể về những nỗi khổ tâm và phiền muộn chôn giấu bấy lâu trong lòng.
Tạ Chỉ Thanh nói, so với nỗi sợ hãi của bản thân, điều y bận lòng hơn chính là những phản ứng hệ luỵ phía sau của nó.
Y lại nhắc tới người huynh trưởng song sinh của mình — Tạ Chỉ Phong.
"Lúc huynh đệ ta sinh ra, phụ hoàng còn chưa đăng cơ, khi ấy người chỉ là một vị hoàng tử bình thường. Năm đó An Du gặp phải không ít chuyện, bách tính lầm than, chịu bao khổ sở. Ta và huynh trưởng ra đời, gần như trở thành niềm hy vọng duy nhất của mọi người lúc bấy giờ."
Song sinh vốn đã hiếm, huống chi một cặp song sinh được chào đời trong hoàng thất lại càng là chuyện hi hữu hơn. Có điều, cặp song sinh ấy có thực sự đáp ứng được sự kỳ vọng của mọi người hay không... thì lại rất khó nói.
Những chuyện sau đó, dù Tạ Chỉ Thanh không nói, Lang Tạp cũng có thể đoán ra được phần nào.
"Khi huynh đệ ta thực sự được sinh ra, mọi lời đồn đoán liền thay đổi." Tạ Chỉ Thanh cười khổ, "Huynh trưởng ta có khiếm khuyết, là sự khiếm khuyết biểu hiện ra bên ngoài, ai nấy đều có thể nhìn thấy. Mà ta..."
Lang Tạp đưa tay bịt miệng y lại, không để y nói tiếp những lời không hay.
"...", Tạ Chỉ Thanh chớp mắt, tránh khỏi tay hắn, nói, "Tóm lại, sự ra đời của huynh đệ ta không khiến mọi người hài lòng. Thậm chí... có một khoảng thời gian, phụ hoàng còn vì chuyện của chúng ta mà bị chỉ trích rất nhiều."
Y trở mình, nằm ngửa nhìn lên trần nhà. Ánh mắt như thật sự đắm chìm trong hồi ức năm xưa, thần sắc cũng trở nên buồn bã.
"Đặc biệt là huynh trưởng... huynh ấy cũng rất khổ cực. Theo tục lệ ở An Du, nam tử 15 tuổi đã có thể thành thân, nhưng ta và huynh trưởng mãi đến giờ vẫn..." Tạ Chỉ Thanh mân mê ngón tay, nói khẽ, "Cũng là vì chuyện đó thôi."
Lang Tạp vui đùa một câu: "May mắn quá."
Tạ Chỉ Thanh nhìn hắn, cũng nhăn mũi cười.
Đêm đó hai người đã trò chuyện với nhau rất nhiều.
Tạ Chỉ Thanh chậm rãi bộc bạch về những nỗi hoảng loạn, lúng túng, hoài nghi cùng bất lực của mình.
"Không phải lúc nào ta cũng phiền muộn vì chuyện này, phần lớn thời gian ta thậm chí không màng đến nó." Tạ Chỉ Thanh nói, "Cho nên... tuy hôm nay ta nói nhiều như vậy, không phải bởi vì ta quá đau buồn đâu. Ta chỉ là..."
Y nâng mắt, nhìn thoáng qua Lang Tạp một cái rồi thì thầm: "Lang Tạp, ta... Ta không biết như vậy có phải là giấu diếm hay lừa gạt ngươi hay không, nhưng ta thật sự không cố ý—"
"Lúc trước ta đã không biểu hiện rõ ràng sao?" Lang Tạp ngắt lời y, "Trước đây ta cũng đã từng nói, ta biết chuyện này. Chỉ là..."
Hắn hiếm khi lộ ra vẻ khó xử: "Chuyện như vậy, thực sự không thể để ta là người chủ động nhắc tới được... ta không biết nên nói với ngươi thế nào, chỉ đành chờ ngươi chịu mở lời nói với ta. Nhưng, Tiểu Thanh Nhi, nói thật lòng, có lẽ với ngươi chuyện này rất khó nói, nhưng đối với ta nó chẳng là gì cả, tuyệt đối không phải ngươi lừa gạt hay giấu giếm ta."
Hắn vỗ nhẹ lên người Tạ Chỉ Thanh qua lớp chăn, nói: "An tâm đi."
Tạ Chỉ Thanh quấn mình chặt chẽ trong chăn, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn. Y chớp chớp mắt, rất lâu sau mới chủ động nói lời cảm tạ với Lang Tạp.
"Cảm ơn ngươi, Lang Tạp."
Lang Tạp nhướng mày: "Chuyện này mà cũng cần cảm ơn à?"
"Cần chứ." Tạ Chỉ Thanh nghiêm túc đáp, "Những chuyện trước kia... có thể ngươi cho rằng là phu quân của ta, ngươi nên làm như vậy. Nhưng... chuyện này thì không. Ta thấy, không phải."
Lang Tạp không phải là người hay rối rắm trong lòng. Hắn đã nói là không quan trọng, không để tâm, thì đúng là chuyện này không quan trọng. Nhưng thấy Tạ Chỉ Thanh nghiêm túc như thế, hắn cũng cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
"Được rồi, ta nhận." Lang Tạp đưa tay xoa nhẹ mái tóc y, nói.
Tạ Chỉ Thanh cong mắt, mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!