Chương 16: (Vô Đề)

"Ngươi gặp nàng rồi à?" Tạ Chỉ Thanh bật cười thành tiếng, nói: "Nàng sốt ruột muốn lên đường, ta cũng không giữ lại. Lúc Tiêu Tiêu sắp đi ta thấy tóc nàng đã bung ra, liền giúp nàng buộc lại."

Lang Tạp hừ một tiếng, nói: "Nó đúng là biết sai khiến người khác quá rồi."

"Không phải đâu, sao lại gọi là sai khiến chứ? Chỉ là một việc nhỏ thôi." Tạ Chỉ Thanh mềm giọng nói, "Trước kia ta cũng thường giúp Nguyệt Nhi chải tóc, ta rất thích."

Lang Tạp giật nhẹ mấy lọn tóc của mình, thấp giọng hỏi: "Vậy ta thì sao?"

Tóc của Lang Tạp vừa dày vừa cứng, cầm vào cảm thấy hơi đâm tay. Tạ Chỉ Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc của hắn, nghe hắn nói vậy vành tai liền nóng lên.

Tạ Chỉ Thanh lên tiếng như muỗi kêu: "Vậy sau này ta cũng giúp ngươi buộc tóc được không."

Lang Tạp gật đầu, hài lòng nói: "Được."

Thật sự khi đặt tay lên mái tóc của Lang Tạp, Tạ Chỉ Thanh mới phát hiện ra tóc của hắn và Lang Tiêu Tiêu không hề giống nhau. Nhìn qua tưởng chỉ là bím tóc đơn giản, kỳ thực kết cấu bên trong lại phức tạp vô cùng.

Tạ Chỉ Thanh nghiên cứu tỉ mỉ một hồi, mới cẩn thận tháo bím tóc của Lang Tạp ra.

Y ngồi nhìn mái tóc của Lang Tạp, còn Lang Tạp thì nằm yên trên đùi Tạ Chỉ Thanh, lặng lẽ nhìn y.

Tạ Chỉ Thanh thật lòng nghiêm túc học hỏi, lúc thì nhíu mày, lúc lại như ngộ ra điều gì mà gật gù, từng động tác đều rất sinh động.

Một lọn tóc bên tai rủ xuống, nhẹ nhàng đậu trên ngón tay Lang Tạp.

Lang Tạp cầm lấy sợi tóc đó, quấn quanh ngón tay mình, hỏi: "Tiểu Thanh Nhi, ngươi không tò mò mấy hôm nay ta ra ngoài săn được thứ gì sao?"

Tạ Chỉ Thanh đang nhẹ nhàng gỡ chiếc vòng bạc nhỏ buộc trên tóc hắn ra, nghe vậy liền chớp mắt, nói: "Săn được gì không quan trọng, chỉ cần ngươi bình an trở về là được rồi."

Nhưng thấy Lang Tạp đã cố tình nhắc đến, Tạ Chỉ Thanh cũng không phụ lòng hắn, bèn ra vẻ tò mò hỏi: "Vậy xin hỏi Lang Vương điện hạ, chuyến này có thu hoạch được thứ gì quý giá không?"

Lang Tạp đổi tư thế, thoải mái gối đầu lên đùi Tạ Chỉ Thanh.

Khoảng cách này quá gần, gần đến mức mỗi lần Tạ Chỉ Thanh cúi người xuống, đuôi tóc liền quét qua sống mũi của Lang Tạp.

Chỉ là tiểu hoàng tử tựa hồ vẫn chưa quen với sự gần gũi này. Y mím môi, cố gắng tập trung vào mái tóc trong tay, nhưng từng hơi thở ấm nóng của nam nhân phả lên bụng dưới khiến gương mặt y dần dần đỏ bừng.

Lang Tạp không phân biệt được màu sắc, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một vệt mờ nhạt xuất hiện trên gương mặt Tạ Chỉ Thanh. Hắn chợt nhớ tới mấy quyển thoại bản mà mình từng đọc, bên trong nói rằng một khi đôi bên có tình ý mới nhau, chỉ cần một cái liếc mắt cũng sẽ đỏ mặt thẹn thùng.

Lang Tạp nghĩ, có phải bây giờ Tiểu Thanh Nhi của hắn cũng đang đỏ mặt hay không?

Hắn vươn tay, dùng lòng bàn tay chạm lên gương mặt y.

Làn da dưới tay quả nhiên nóng hơn thường ngày một chút.

Lang Tạp mỉm cười. Hắn dùng lòng bàn tay thô ráp của mình v**t v* má Tạ Chỉ Thanh, lặp đi lặp lại, như thể có chạm thế nào cũng không đủ.

"Con hồ ly kia, sau này ta sẽ dùng da lông nó làm mũ và giày mới cho ngươi." Lang Tạp nói.

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Sau đó hai người đều không nói thêm lời nào.

Tạ Chỉ Thanh chăm chú chải tóc cho Lang Tạp, còn Lang Tạp thì nhìn y không chớp mắt.

Hắn thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của Tạ Chỉ Thanh chạm qua từng lọn tóc của mình, khéo léo tết lại thành những bím tóc nhỏ, sau đó dùng vòng bạc buộc lại.

Phần đuôi tóc thậm chí còn được y dùng móc sợi đan chặt vào trong — thủ pháp này không thường thấy ở Trung Nguyên, chẳng rõ Tạ Chỉ Thanh đã học được ở đâu, lại còn trong một thời gian ngắn như vậy.

Tạ Chỉ Thanh buộc xong một bím tóc, lại ngắm nghía một hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!