Lang Tạp rời khỏi ngày đầu tiên, cuộc sống của Tạ Chỉ Thanh vẫn như thường lệ. Y giúp Lang Tiêu Tiêu chải tóc, dẫn theo Phù Phù và A Thắc Tư đi dạo một vòng, sau đó trở về rửa mặt nghỉ ngơi.
Lang Tạp rời khỏi ngày thứ hai, Tạ Chỉ Thanh đến vườn rau nhỏ một chuyến, cùng Lộc Linh Linh trò chuyện đôi ba câu.
Lộc Linh Linh hái cho y một cây cải thảo thật lớn, Tạ Chỉ Thanh cười vui vẻ đón nhận, dự định trở về nhờ đầu bếp nấu một nồi canh cải thảo đậu hũ.
Thế nhưng cây cải ấy thật sự quá lớn, cả Tạ Chỉ Thanh lẫn Lộc Linh Linh đều mảnh mai yếu ớt, không ai muốn ôm cây cải lớn đi một đoạn đường xa. Cuối cùng đành phải gọi A Thắc Tư đến, nhờ nó chở cây cải về nhà.
Canh cải đậu hũ nấu rất ngon. Vị đầu bếp này là do Lang Tạp đích thân mời từ bên ngoài về, mang theo rất nhiều gia vị chỉ có ở Trung Nguyên, nghe nói còn chất đầy cả gian bếp.
Tay nghề của đầu bếp quả nhiên không tệ, hương vị các món ăn làm ra vô cùng quen thuộc, không khác gì với những món ăn trong hoàng cung nước An Du.
Tạ Chỉ Thanh vui sướng ăn hết một chén cơm lớn.
Sau bữa trưa, y cùng Phù Phù chơi đùa một lúc.
Y nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn Phù Phù cuộn tròn trong lòng mình, khi thì cọ cọ, khi thì đánh hơi. Tạ Chỉ Thanh ôm lấy nó, không nhịn được thốt lên: "Ngươi đáng yêu quá đi mất, Phù Phù."
Y ôm thỏ nhỏ lật người, nói tiếp: "Sau này ta ra ngoài mua vài tấm vải, may mấy bộ y phục nhỏ cho ngươi, có được không?"
Phù Phù cọ trán vào ngón tay y, ngoan ngoãn chui vào hõm cổ y mà nằm.
Không biết từ lúc nào, Tạ Chỉ Thanh ngủ quên mất.
Y không cởi áo ngoài, cũng chẳng đắp chăn, cứ thế mà nằm thiếp đi trên giường.
Phù Phù từ bên cạnh y nhảy ra, vểnh tai thỏ ngó đông ngó tây.
Lúc này, A Thắc Tư đang nằm yên trong góc nhà lặng lẽ đi tới. Nó dùng đầu húc nhẹ Phù Phù qua một bên, sau đó ngậm lấy một tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Tạ Chỉ Thanh.
Chỉ là tấm chăn ấy hơi ngắn, đắp được bụng nhưng không che nổi chân. A Thắc Tư ngậm lấy góc chăn xoay đi xoay lại, mãi vẫn không thể che phủ toàn thân y được.
Cuối cùng nó đành từ bỏ, chỉ đắp lên nửa người trên, còn chính mình thì chui vào cuối giường, lấy thân mình làm chăn, phủ lên đôi chân trần của Tạ Chỉ Thanh.
Phù Phù ở bên cạnh kêu chi chi một tiếng. A Thắc Tư lại đứng dậy, cẩn thận ngậm lấy nó đặt vào lòng Tạ Chỉ Thanh.
Lúc này Phù Phù mới hài lòng run run tai một cái.
A Thắc Tư quay về nằm dưới chân giường, dùng lớp lông dày trên bụng sưởi ấm cho đôi chân nhỏ bé của tiểu hoàng tử.....
Tỉnh dậy lần nữa đã là chạng vạng.
Tạ Chỉ Thanh ngủ một giấc đến mềm nhũn cả người, vừa ngồi dậy đã phải vươn vai một cái, lại vội vàng đón lấy Phù Phù đang trượt khỏi lòng mình.
Y động đậy đôi chân, vỗ đầu A Thắc Tư, nói: "Lông bụng của ngươi ấm quá, cảm ơn ngươi, A Thắc Tư!"
Buổi tối cũng không có gì khác biệt.
Ăn cơm, rửa mặt, đi ngủ.
Nhưng không biết có phải đã ngủ trưa quá lâu hay không mà đến tối Tạ Chỉ Thanh lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Y đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Không mang theo Phù Phù, cũng không gọi A Thắc Tư đi cùng. Tạ Chỉ Thanh khoác lên người một chiếc áo choàng thật dày, mở cửa bước ra.
Không mục đích, cũng không biết sẽ đi đâu, Tạ Chỉ Thanh cứ thế bước đi trong bóng đêm. Đến khi hoàn hồn thì đã gần đến chỗ căn cứ của Lang Tạp.
Lần trước y đến, Lang Tạp đã đào một bậc thang nhỏ ở ngoài rìa vách núi để tiện cho y lên và xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!