Tạ Chỉ Thanh: "Cái gì mà rất giống?"
Lang Tạp thừa lúc y không chú ý, vội rút con thỏ cỏ trên đầu y giấu vào trong tay áo, đánh trống lảng: "Không có gì, ý ta là ngươi rất đáng yêu."
A Thắc Tư ngồi trong góc khịt mũi một cái, quay lưng lại, cái đuôi quét một cái xuống đất, bóng lưng ấy tràn đầy vẻ khinh thường.
Lang Tạp làm như không thấy, giả vờ như vừa sực nhớ ra điều gì, lấy con thỏ cỏ từ trong tay áo ra đặt vào tay Tạ Chỉ Thanh, nói: "Cho ngươi chơi."
Tạ Chỉ Thanh "Aida" một tiếng rồi vui vẻ nhận lấy món đồ chơi nhỏ, chợt hiểu ra, nói: "A! Vừa rồi có phải ngươi nói nó giống Phù Phù phải không?"
Y cầm con thỏ nhỏ đặt bên cạnh mặt Phù Phù so thử, xác nhận: "Thật sự rất giống. Ngươi đan thế nào vậy?"
Lang Tạp không trả lời, chỉ khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh chỉ nghĩ là Lang Tạp không muốn dạy mình, cũng không truy hỏi nữa, cẩn thận cất con thỏ cỏ ấy vào ngăn kéo, để chung với con thỏ ngọc mà Tạ Chỉ Phong đã tặng, đè lên trên bức gia thư mà phụ hoàng đã gửi mấy hôm trước.
Lang Tạp chờ Tạ Chỉ Thanh thu dọn xong xuôi, từ phía sau chạm nhẹ vào vành tai y, nói: "Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, khoảng hai ba ngày sẽ về. A Thắc Tư sẽ ở lại chăm sóc ngươi, đừng lo lắng."
"Ngươi muốn đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Tạ Chỉ Thanh vô thức hỏi.
Lang Tạp không trả lời, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh nhấp nhấp môi.
Từ khi đến thảo nguyên đến nay, Lang Tạp chưa từng để y lại một mình, huống hồ lần này còn đi những hai ba ngày. Hai người là phu thê, quan tâm đến trượng phu của mình cũng là lẽ thường tình. Huống chi, huống chi... thảo nguyên rộng lớn như thế, ai biết có xảy ra hiểm hoạ bất ngờ gì hay không...
Tạ Chỉ Thanh càng nghĩ càng miên man, lúng túng giải thích: "Ta, ta chỉ là, hiếu kỳ nên mới hỏi... ta chỉ là lo lắng, sợ có nguy hiểm..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Lo cho ta à?" Lang Tạp trêu ghẹo.
Tạ Chỉ Thanh gật đầu: "Tất nhiên ta lo cho ngươi rồi."
"......" Lang Tạp đưa tay sờ sờ mũi, ngồi xuống mép giường.
Một câu quan tâm thẳng thắn của Tạ Chỉ Thanh khiến đầu óc hắn có chút choáng váng.
Hắn kéo cổ tay Tạ Chỉ Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Không nguy hiểm, sẽ không có chuyện gì. Sắp đến khoảng thời gian lạnh nhất trong năm, trong tộc còn nhiều người già yếu bệnh tật, cần thêm y phục giữ ấm. Ngày mai ta dẫn theo vài thị vệ ra ngoài săn vài con gấu, trở về làm áo cho mọi người."
Lang Tạp nghĩ một chút, lại bổ sung: "Năm nào cũng đi, không có gì nguy hiểm cả."
"Nga, thì ra là vậy." Tạ Chỉ Thanh gật đầu, rồi lại thắc mắc, "Năm nào ngươi cũng tự đi sao?"
Y đùa: "Lang Vương điện hạ thật là bình dị ân cần nha, năm nào cũng tự mình động thủ."
"......" Lang Tạp hàm hồ đáp: "À, ừ."
Tạ Chỉ Thanh đối với những việc này dốt đặc cánh mai, cũng không tiện góp thêm ý kiến, y đành chạm chạm vào mu bàn tay Lang Tạp, dặn dò: "Vậy ngươi nhớ cẩn thận. Ta sẽ đợi ngươi trở về."
Y ngẩng đầu nhìn Lang Tạp, ánh mắt trong suốt sáng ngời. Ngón tay y hơi lạnh, chỉ chạm vào mu bàn tay hắn một chút nhưng tựa hồ đã để lại hơi ấm thật lâu.
Lang Tạp cảm thấy lòng mình như được câu nói "ta sẽ đợi ngươi trở về" kia hâm nóng đến cháy bỏng.
Hắn trở tay nắm lấy ngón tay Tạ Chỉ Thanh, miệng mấp máy mấy lần mà vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu: "Được."
Đôi lông mày lãnh ngạnh bỗng mềm xuống, đuôi mày và khóe mắt đều là ý cười dịu dàng. Lang Tạp đưa ngón tay chạm vào đầu mũi Tạ Chỉ Thanh, nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: "Được."
Trên án thư, Phù Phù chẳng biết từ khi nào đã chạy ra khỏi chuồng, đôi chân ngắn chạy mấy bước tới bên mép bàn, ngó đầu ra ngoài nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!