Chương 13: (Vô Đề)

Ngày tháng không mặn không nhạt lặng lẽ trôi qua mấy hôm.

Không biết gần đây Lang Tạp đang làm chuyện gì, lại trở nên bận rộn.

Tạ Chỉ Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng hắn đang bận xử lý chuyện trong tộc, không thể phân thân.

May mắn A Thắc Tư không bận bịu cùng hắn. Ban ngày Lang Tạp không ở nhà, nó thường xuyên chạy đến tìm Tạ Chỉ Thanh chơi đùa.

Dăm ba bữa như thế, quan hệ giữa nó và Phù Phù cũng trở nên thân thiết hơn.

Thỏ nhỏ lớn rất nhanh, lúc mới bị Lang Tạp bắt về vẫn còn bé xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tạ Chỉ Thanh, vậy mà bây giờ y phải dùng cả hai tay mới ôm được nó.

Phù Phù lớn rồi, tính tình cũng ổn định hơn, không còn sợ người như khi mới tới nữa. Giờ đây cho dù A Thắc Tư có ở trong phòng, nó cũng không bị dọa đến mức chạy loạn tứ tung.

Không biết là vì muốn lấy lòng Tạ Chỉ Thanh hay thật lòng muốn thân thiết với Phù Phù, tóm lại việc chuẩn bị thức ăn cho thỏ nhỏ đều do A Thắc Tư đảm nhiệm.

Cách mấy hôm, sói lớn lại tha về một ít thức ăn. Nó còn cẩn thận học hỏi xem thỏ nhỏ ăn được những gì, ban đầu chỉ có các loại cỏ dại, sau này dần bổ sung thêm rau củ, phân chia số lượng kỹ càng, mỗi bữa còn phối hợp đơn giản từng loại rau lại với nhau, thậm chí còn có cả gậy mài răng nữa!

Phù Phù là một con thỏ tham ăn, ngày này nối tiếp ngày kia, cuối cùng nó cũng bị sói lớn chinh phục.

Chiều hôm đó, Tạ Chỉ Thanh dắt Phù Phù ra ngoài tản bộ, vừa mở cửa liền thấy A Thắc Tư đang nằm phơi nắng ngay trước cửa nhà.

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, hỏi: "Hôm nay Lang Tạp không mang ngươi ra ngoài sao?"

A Thắc Tư lắc lắc tai.

Nó từ trên mặt đất đứng dậy, lộ ra một quả xà lách nhỏ giấu dưới bụng, đưa cho Tạ Chỉ Thanh xem.

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười nhận lấy, hỏi: "Ăn trộm trong nhà bếp đúng không?"

A Thắc Tư hết hồn, đôi đồng tử màu vàng kim chột dạ liếc sang nơi khác, không dám nhìn Tạ Chỉ Thanh.

"Vậy tức là đi trộm từ vườn rau của Lang Tạp rồi?" Tạ Chỉ Thanh không tha.

Lần này A Thắc Tư vội lắc đầu.

Đùa sao, vườn rau của Lang Tạp ai mà dám trộm chứ?

Tạ Chỉ Thanh xoa mạnh lên đầu nó, bật cười ha hả: "Thôi được rồi, chọc ngươi đấy."

Y mang quả xà lách nhỏ trở về phòng, tiện tay đặt Phù Phù bên cạnh A Thắc Tư, nói: "Phù Phù, phải cảm ơn A Thắc Tư thật tốt, người ta luôn lo việc ăn uống cho ngươi đó nha."

Phù Phù mím môi nhai nhóp nhép, sau đó ngoan ngoãn nằm cạnh A Thắc Tư.

A Thắc Tư nhàn rỗi không yên, lại tha về một chiếc lá lớn, đổ chút nước cho Phù Phù uống.

Có điều miệng sói không giúp ích được gì, lúc tha chiếc lá về, nước trong đó đã vơi đi gần hết.

Phù Phù không vui, lật mình một cái xoay lưng lại, đưa mông về phía A Thắc Tư.

A Thắc Tư cũng hết cách, dùng mũi chạm nhẹ vào tai nó, mặt ỉu xìu, nằm xuống bên cạnh.

Tạ Chỉ Thanh rửa xong rau, bước ra liền thấy một màn như vậy, rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.

Y chọc chọc vào mông Phù Phù, thấy nó động đậy cái đuôi ngắn ngủn, vừa cười vừa hỏi: "Sao thế? Ta mới đi rửa rau một lát mà lại giận nhau rồi à?"

Phù Phù lắc lắc tai, không buồn nhúc nhích, chỉ nhích mông lại gần phía A Thắc Tư thêm một chút.

A Thắc Tư thấy thế, lại dùng mũi chạm nhẹ vào nó. Sói lớn lại dùng đầu húc vào người Phù Phù, ngẩng cổ một cái, đẩy thỏ nhỏ lên đầu mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!