"Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Thanh Nhi! Ngươi có ở nhà không?"
Tạ Chỉ Thanh vừa mới dùng xong bữa trưa, đang nằm nhoài trên án thư chơi đùa cùng Phù Phù.
Lang Tiêu Tiêu thở hồng hộc chạy tới, gõ mạnh lên cửa phòng y, kêu gào như đòi mạng: "Tiểu Thanh Nhi, ta có món đồ này cho ngươi! Mau mở cửa!"
Phù Phù bị tiếng động dọa sợ hãi, nhảy loạn cả lên. Tạ Chỉ Thanh vội vàng đuổi theo bắt nó, không quên hướng ra ngoài cửa cao giọng nói: "Đến đây đến đây, ta sẽ ra ngay!"
Khó khăn lắm mới bắt được Phù Phù bỏ lại vào lồng, Tạ Chỉ Thanh lắc đầu cười, đi ra mở cửa cho Lang Tiêu Tiêu.
"Tiểu Thanh Nhi, thư của ngươi!" Lang Tiêu Tiêu đem lá thứ trong tay đẩy vào ngực Tạ Chỉ Thanh.
Nói ra cũng có chút buồn cười.
Những con sói không thể hóa thành người thường tụ tập thành bầy đàn để sinh hoạt, trái lại những tộc nhân đã hoàn toàn hoá hình như Lang Tiêu Tiêu, quan hệ lại không quá thân thiết với nhau. Lang Tạp, phụ mẫu cùng muội muội tuy tình cảm không tệ nhưng ngày thường bọn họ ít khi giao lưu, hầu như không mấy thân cận.
Lang Tiêu Tiêu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Tháp Nặc Tư, không tiếp xúc nhiều với người trong tộc, càng không cần nói tới người ngoài. Từ sau khi Tạ Chỉ Thanh đến đây hòa thân, nàng như tìm được một bằng hữu mới, cứ cách vài ba ngày lại chạy đến chơi. Dần dần trong cả thảo nguyên này, người nàng thân nhất... lại là Tạ Chỉ Thanh.
Lang Tiêu Tiêu đi vào phòng, hết trêu Phù Phù lại s* s**ng khắp nơi — nàng chưa từng thấy mấy món đồ vật ở Trung Nguyên, dù xem cả trăm lần vẫn thấy mới mẻ.
Phù Phù không quá thân thiết với nàng, vẫn còn sợ hãi. Hễ nàng đến gần thì đến nước cũng không muốn uống.
Tạ Chỉ Thanh thấy vậy bật cười, mấy lần ngăn cản, cuối cùng đành bất lực nói: "Ngươi đừng dọa nó nữa."
Thấy Lang Tiêu Tiêu thực sự không chịu ngồi yên, y cũng tuỳ ý nàng.
Nhân lúc nàng còn đang chạy nhảy khắp nơi, Tạ Chỉ Thanh mở thư ra, cẩn thận đọc.
Là bút tích của phụ hoàng.
Thư rất ngắn, nói rằng tiểu công chúa muốn tới thảo nguyên thăm y, Nhị hoàng huynh cũng lo lắng muội muội, muốn đi cùng, thời gian chưa định, chỉ báo trước cho y một tiếng.
Tạ Chỉ Thanh buông thư xuống, ngẩn người một lúc.
Lang Tiêu Tiêu náo loạn đủ rồi, cuối cùng chịu yên tĩnh mà ngồi xuống cạnh y.
"Này, muội muội với ca ca của ngươi sắp tới sao!" Nàng nghiêng đầu nhìn lướt qua bức thư, "Tốt quá rồi! Chúng ta phải nghênh tiếp họ thật chu đáo nha! Bao giờ thì họ tới?"
"Chưa biết, còn phải bàn bạc thêm." Tạ Chỉ Thanh trải thư ra, chỉ cho nàng xem chữ viết trong thư, "Muội muội ta tuổi còn nhỏ, ca ca lại thân thể không tiện, hai người bọn họ..."
Y ngẫm nghĩ một chút, cười khổ: "Hai người này cộng lại... e là không ai có thể tự lo cho mình được."
Lang Tiêu Tiêu có chút ấn tượng với tiểu công chúa Trung Nguyên kia: "Ta nhớ ngươi từng nói! Muội muội ngươi còn nhỏ đúng không?"
Tạ Chỉ Thanh: "Ừm, nên phụ hoàng mới không yên tâm — phái ai theo hộ tống nàng đi cũng thấy không ổn."
Lang Tiêu Tiêu không hiểu nổi: "Có gì mà không yên tâm? Chẳng phải luôn có thị vệ võ công cao cường đi theo sao? Với lại ta nhớ ngươi đã từng nói, đại hoàng huynh của ngươi võ nghệ rất cao mà đúng không? Hắn không đi được à? Nếu hắn đi, huynh muội các ngươi có thể đoàn tụ tại thảo nguyên, không phải tốt lắm sao?"
"Không được, đại hoàng huynh phải ở trong cung phò tá phụ hoàng xử lý chính sự." Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, "Vì vậy mới khó xử. Người thích hợp thì không đi được, người đi được lại không an lòng. Huống hồ từ An Du tới thảo nguyên xa xôi như vậy, bọn họ hai người... ta thật sự không thể yên tâm. Chi bằng để ta quay về thăm họ, tránh cho họ phải vất vả lên đường."
Lang Tiêu Tiêu đầu óc đơn giản, không chứa nổi bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự, cũng không thể hiểu được Tạ gia huynh muội rốt cuộc đang rối rắm điều gì. Nàng lầu bầu một câu "Thật phức tạp!", sau đó không nói nữa.
Chẳng qua bản tính của nàng thích hiếu động, ngồi im không được bao lâu lại nghĩ ra chuyện khác.
"Này Tiểu Thanh Nhi, ngươi từng nói ngươi và nhị hoàng huynh là huynh đệ song sinh, vậy hai người trông có giống nhau lắm không?"
"Giống lắm." Tạ Chỉ Thanh nghĩ ngợi, đáp, "Khi còn nhỏ, ngay cả phụ hoàng cũng hay nhận lầm chúng ta. Nhưng giờ thì không còn nữa, hoàng huynh so với ta... ừm, trầm ổn hơn nhiều."
Tạ Chỉ Thanh có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi nhẹ mái tóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!