Vậy nên như thế nào? Cuối cùng Lang Tạp vẫn không nói ra.
Tạ Chỉ Thanh truy hỏi mãi, đều bị người kia nhanh trí lảng sang chuyện khác.
Truy hỏi vô ích, Tạ Chỉ Thanh chỉ có thể thử thăm dò: "Ngươi... ngươi hiểu ta cái gì? Hiểu hơn ta tưởng là ý gì?"
Lang Tạp không định nói rõ mọi chuyện trong hoàn cảnh này, nhưng cũng không muốn trả lời y một cách quá hời hợt. Hắn vỗ nhẹ lên eo Tạ Chỉ Thanh, ý bảo y ngồi cho vững, nửa đùa nửa thật:
"Ta đã tìm hiểu được đại khái. Tiểu Thanh Nhi, ta đã âm thầm để ý ngươi lâu lắm rồi."
Người này cố tình nói lời ngả ngớn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lập tức nhận được một ánh nhìn có hơi tức giận từ Tạ Chỉ Thanh.
Lang Tạp cười ha ha, siết dây cương trong tay, lớn giọng hô: "Đi thôi!"
Dọc đường, Tạ Chỉ Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, Lang Tạp đều vờ như không thấy.
Cuối cùng, Tạ Chỉ Thanh nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta vẫn chưa biết phải nói thế nào... Sau này ta sẽ nói cho ngươi."
Ngữ khí vừa khó xử lại vừa đáng thương.
Lang Tạp cúi đầu, nghiêng mặt lắng nghe y nói, dáng vẻ chuyên chú hiếm có này của hắn lại mang theo đôi phần ôn nhu và kiên nhẫn.
Nghe rõ lời Tạ Chỉ Thanh, hắn lắc đầu, bật cười: "Vẻ mặt tội nghiệp như vậy, ta còn tưởng ngươi đã làm gì sai trái rồi đó."
Hắn vươn một tay ra bóp má y, nói: "Vừa nãy ta đã nói gì ngươi đều không nghe được sao? Vậy chẳng phải uổng công ta nói rồi à?"
Tạ Chỉ Thanh bị hắn véo đau, ai ai kêu: "Đau quá! Buông tay, buông tay!"
Lang Tạp buông tay, lại không đứng đắn mà tranh thủ hôn lên má y một cái.
"Ta nói rồi, đợi khi nào ngươi muốn nói thì nói, đừng bận lòng nữa."
Nói rồi, Lang Tạp lại thấp giọng lẩm bẩm thêm một câu: "Dù sao ta cũng đã biết từ sớm rồi."
Câu này hắn nói không lớn, mà Tạ Chỉ Thanh thì đang bận rối rắm vì hai chuyện "bị Lang Tạp véo mặt" và "bị Lang Tạp hôn trộm", chắc là không nghe được bao nhiêu.
Y vừa định hỏi lại cho rõ thì đã bị cảnh sắc trước mặt làm cho sững sờ.
Trước mắt bọn họ, đột nhiên hiện ra một mảnh ruộng lớn!
Tạ Chỉ Thanh kinh ngạc thốt lên: "Trên thảo nguyên mà cũng có chỗ như thế này sao?!"
"Có chứ," Lang Tạp đáp, "Nhưng đất ở thảo nguyên cằn cỗi, trồng được mấy loại rau là đã giỏi lắm rồi." Hắn nói đoạn, vỗ vỗ eo Tạ Chỉ Thanh, "Xuống ngựa thôi. Ngựa không thể vào được, nó giẫm nát hết đất mất."
Không biết mảnh ruộng này đã khiến Lang Tạp khổ sở ra sao, chỉ nghe hắn thấp giọng rủa một câu: "Trồng có tí rau mà cũng đủ khiến người ta phát điên rồi."
Trên đường đã rối rắm không ít việc, Tạ Chỉ Thanh cũng đã quên mất bọn họ phải chạy xa như thế là vì ăn cơm trưa. Mà nói thật thì y cũng chẳng ngờ được nguyên liệu bữa trưa hôm nay vẫn còn đang mọc ngoài ruộng.
Tạ Chỉ Thanh: "..."
Y quay sang nhìn Lang Tạp.
Hai người chạm mắt nhau. Lang Tạp nhìn mấy nhánh rau trong đất, thở dài một hơi, nói: "Hay là quay về để đầu bếp làm bữa ăn đi?"
Về thì không thể về được, đã đến đây rồi mà.
Nơi này vốn đã được chuẩn bị từ hai tháng trước khi Tạ Chỉ Thanh đến hòa thân. Chỉ là người sói thật sự không có kinh nghiệm trồng trọt, không ai nhìn ra được đám rau kia đã lớn đủ chưa, cứ chờ mãi, kéo dài mãi, kết quả cả luống rau đều bị bỏ đến héo úa.
Tạ Chỉ Thanh nhìn nắm rau úa vàng trong tay Lang Tạp, không nhịn được bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!