Chương 10: (Vô Đề)

Trước khi ngủ còn xảy ra một phen như vậy, gương mặt Tạ Chỉ Thanh nóng ran, nhưng đêm ấy y lại ngủ rất ngon giấc.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, Tạ Chỉ Thanh luôn có thói quen dậy sớm cũng ngày một khó rời giường hơn.

Đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, vậy mà thân thể lại không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp. Y nhắm mắt nằm yên, thầm nghĩ, rõ ràng mới đến nơi này không bao lâu mà đã bị Lang Tạp chiều chuộng ra thói quen ngủ nướng rồi.

Nghĩ tới người nọ, Tạ Chỉ Thanh mở mắt nhìn xuống đất.

Lang Tạp vẫn nằm ngủ dưới sàn.

Cho dù đêm qua đã xảy ra chút thân mật, cuối cùng Lang Tạp cũng chỉ hôn nhẹ lên tóc y, không hề mượn cớ để lưu lại.

Tình huống hiện tại của hai người thật là kỳ lạ quá... Tạ Chỉ Thanh nhắm mắt lại, âm thầm suy nghĩ.

Mặc kệ nói thế nào, hai người đã chính thức thành thân. Việc hôn sự vốn nên do phụ mẫu làm chủ, lời mai mối làm trọng, có mấy ai trước khi thành thân đã thấu hiểu được tâm ý đối phương? Không phải là nên thành thân thì thành thân, nên động phòng thì động phòng hay sao?

Nghĩ đến đây, y lại lặng lẽ mở một bên mắt, trộm nhìn vị Lang vương đang nằm dưới đất.

Đêm qua Lang Tạp có nói — hắn thường nhân lúc mình ngủ mà hôn mình...

Tạ Chỉ Thanh đỏ mặt, xoa xoa ngón tay.

Thì ra lần trước không phải là lần đầu. Lang Tạp người này thật là, bề ngoài đoan đoan chính chính đều là giả vờ mà thôi.

Nhưng... cho dù là như thế, cho dù Lang Tạp không hề che giấu tình cảm đối với mình, hắn cũng chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn — nhưng mà giữa phu thê với nhau, làm gì có chuyện gọi là vượt quá giới hạn?

Tạ Chỉ Thanh lắc đầu, không suy nghĩ nữa.

Ở phương diện tình yêu y vốn hiểu biết rất ít, theo lý thì y đã nên thành thân từ hai ba năm trước, nhưng là bởi vì...

Bởi vì thân thể đặc thù, mới trì hoãn đến tận bây giờ.

Nghĩ đến đây, Tạ Chỉ Thanh thở dài.

Không biết sau này khi Lang Tạp biết được bí mật của mình, sẽ phản ứng ra sao...

Tạ Chỉ Thanh nghĩ ngợi mông lung, lúc hoàn hồn lại thì Lang Tạp đã tỉnh, đang nhìn y chằm chằm.

"Ngươi... ngươi tỉnh rồi à!" Tạ Chỉ Thanh giật nảy mình, nói lắp cả lên.

Lang Tạp gật đầu, "Ừ, tỉnh rồi. Ngươi đang ngẩn người gì đó?"

Hắn vừa tỉnh dậy đã thấy Tạ Chỉ Thanh nằm trên giường ngây ngốc xuất thần.

"Không có gì không có gì," Tạ Chỉ Thanh vội vã phủ nhận, "Vừa mới tỉnh, đầu óc còn mơ màng. À, sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy?"

Lang Tạp nói: "Phù Phù đang kêu."

Đã đến giờ thay khẩu phần ăn cho thỏ rồi.

Tạ Chỉ Thanh mải mê suy nghĩ chuyện của mình, không hề chú ý đến động tĩnh trong lồng thỏ. Nghe Lang Tạp nói vậy, y liền chống người dậy nhìn một cái.

Quả nhiên trong lồng thỏ đã hết sạch thức ăn.

"Hỏng rồi!" Tạ Chỉ Thanh đập nhẹ lên trán, vội vàng ngồi dậy, vừa mới nhỏm người đã hít vào một hơi, nói: "Lạnh quá, lạnh quá!"

"Để ta." Lang Tạp nhanh hơn y một bước, vừa nói vừa ngáp, đi thay cỏ khô.

Tạ Chỉ Thanh không khách sáo nữa, vội vã chui lại vào chăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!