Lưu ý trước khi đọc (by Tác giả)
1. Người sinh con là công, người mềm mại đáng yêu là công, người xinh đẹp, dễ thương, ngượng ngùng, rụt rè cũng là công, là công, là công! Tam hoàng tử là công, Tạ Chỉ Thanh là công, nhân vật trên bìa cũng là công! Cảm ơn họa sĩ @, ảnh lớn đăng trên Weibo. Tên của thụ là Lang Tạp (Tạp, phát âm giống "Tát").
2. Truyện ngọt sủng, công thụ chỉ có lẫn nhau, 1v1, không có bất kỳ mối quan hệ dây dưa nào khác. Ngoại trừ tình cảm, đừng tra xét những thứ khác nghiêm túc làm gì. Bối cảnh hoàn toàn hư cấu, không khảo chứng, xin cảm ơn.
3. Công có thể sinh con là vì thể chất song tính, KHÔNG phản công, cũng KHÔNG có khả năng phản công. Công bảo sinh con bằng phép thuật, song tính chỉ là thiết lập, trong truyện đề cập rất ít (cũng không tiện viết orz). Công sẽ mang thai, sẽ sinh con.
4. Có chênh lệch vóc dáng (công nhỏ con hơn thụ), có chênh lệch màu da. Công là kiểu "nhuyễn manh nhân thê", KHÔNG phải cường công, cả đời này cũng không thành cường công. Thụ tàn nhẫn với người ngoài, nhưng hết mực dịu dàng với công, trên giường không khóc cũng không yếu ớt, cả đời này đều không. Ai không hợp gu xin đừng cố gắng, truyện hay trên Tấn Giang còn cả rừng.
5. Thể loại này rất kén người đọc, tự viết ra để thoả mãn bản thân nên mới viết phần lưu ý dài như vậy, mong khu bình luận đừng tranh cãi vì sở thích cá nhân. Xin khước từ chỉ đạo sáng tác. Nếu không hợp, xin lặng lẽ buông tay. Cảm ơn mọi người vì đã đọc.
Từ chối toàn bộ bình luận kiểu "công không giống công, thụ không giống thụ". Đây là một chiếc bánh ngọt nhỏ, mong mọi người tôn trọng sở thích của nhau. Xin cảm ơn!!
-----
"Giờ lành đã đến, Tam hoàng tử, ngài..."
Rõ ràng là ngày đại hỉ, vậy mà trong cung không một ai có sắc mặt vui mừng. Ma ma tay run run mang đến chiếc khăn trùm đầu tân nương màu đỏ thẫm, giọng nói không có đến một chút hân hoan, chỉ toàn là u sầu.
Tẩm cung xưa nay luôn luôn thanh nhã, hiếm khi được trang hoàng rực rỡ như hôm nay, nơi nơi đều là sắc đỏ của ngày đại hỉ. Thế nhưng người qua kẻ lại trong cung, không có ai thật lòng lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Tam hoàng tử Tạ Chỉ Thanh ngồi ngay ngắn trên tháp, bên cạnh có cung nữ đang nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc cho y.
Y cúi đầu nhìn xuống đầu gối của mình, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Bọn họ... người của Lang tộc, đã đến rồi sao?"
Ma ma nghe vậy, sống mũi chợt cay cay, vội vàng xoay người lau nước mắt, thấp giọng nói: "Đến rồi. Vừa mới yết kiến Thánh thượng xong, hiện giờ đang đứng chờ ngoài cổng hoàng cung để rước dâu."
Tạ Chỉ Thanh nghe vậy khẽ gật đầu, khóe môi hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
"Vậy thì chúng ta cũng đi thôi, đừng để lỡ mất giờ lành."
...
Nửa tháng trước, Lang tộc ở nơi thảo nguyên Tây Bắc xa xôi bỗng nhiên sai sứ thần tới hoàng cung, thay mặt Tân Lang Vương truyền đạt hai việc vô cùng hệ trọng.
Lang tộc xưa nay hung hãn lại thần bí, mấy trăm năm chỉ thủ vững nơi thảo nguyên Tây Bắc, chưa từng chủ động xâm phạm Trung Nguyên. Lần này bỗng dưng phái người liên lạc, cả triều trên dưới đều cảm thấy lạ lùng.
Hai việc mà sứ thần truyền đến chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, đùng một tiếng giáng xuống đầu hoàng đế nước An Du.
Việc thứ nhất, có một tiểu quốc nơi biên cương đang âm mưu xâm lược, dự tính sang đầu xuân năm sau sẽ tấn công nước An Du. Tuy dân số ít nhưng quân đội ở nước ấy lại vô cùng hùng mạnh, chỉ trong hai năm đã nuốt trọn không ít bộ tộc xung quanh. Nếu xét riêng về binh lực, An Du chưa chắc đã là đối thủ của chúng.
Việc thứ hai, nếu nước An Du cần, Lang tộc nguyện dốc toàn lực tương trợ, với một điều kiện là...
Tân Lang Vương đã để mắt tới vị Tam hoàng tử được đương kim Thánh thượng yêu thương nhất là Tạ Chỉ Thanh, muốn y xuất giá đến Lang tộc làm vương phi. Đổi lại, Lang tộc sẽ bảo vệ cho nước An Du bình yên vô sự.
Hoàng đế nổi giận lôi đình.
"Chuyện đột ngột như thế, Thánh thượng khó lòng chấp nhận cũng là điều dễ hiểu." Sứ thần Lang tộc không nóng không vội, "Lang tộc chúng ta không có gì nổi trội, chỉ có chiến lực là đáng kể, nguyện thay Thánh thượng giải ưu. Hơn nữa—"
Giọng nói của sứ giả liền đổi hướng: "Tính thời gian thì Lang Vương điện hạ cũng đã lên đường rồi. Lần này đến đây hoà thân, tính mạng của vị vua tiểu quốc nơi biên giới đó sẽ là sính lễ mà Lang Vương dâng tặng cho tiểu hoàng tử. Khi ấy, xin Thánh thượng và hoàng tử vui lòng thu nhận."
Lời vừa nói ra, triều thần khiếp đảm.
Sinh mạng của một vị quân vương nói giết là giết, vị Lang Vương này cũng quá mức tàn bạo rồi...
Hoàng đế sửng sốt hồi lâu, mới chợt hiểu được hàm ý trong câu nói ấy.
Tân Lang Vương đã có thể dễ dàng sát hại vua của nước khác như vậy thì cũng thừa sức đoạt lấy tánh mạng của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!