Chương 92: Ngoại truyện 15

Tiểu học Cẩm Thành.

Chiều thứ sáu đúng giờ tan học cổng trường náo nhiệt lạ thường, nhìn ra xa toàn bộ là người chen chúc ở cổng.

Cửa sắt cổng trường còn chưa mở, các phụ huynh chen ở phía trước đã thò đầu ra nhìn vào trong xem con mình đã ra chưa.

Dường như nóng lòng muốn nhìn thấy con, chen lên phía trước một chút là có thể sớm hơn nắm tay bé cưng nhà mình cùng về nhà.

Sau cánh cửa sắt là thầy cô đang tổ chức học sinh xếp hàng, mấy bé lớp một đứng ở phía trước, rồi sau đó theo thứ tự các khối, chiều cao cũng hiện ra như bậc thang.

Sau khi xếp thành hàng, cửa sắt của Tiểu học Cẩm Thành cuối cùng cũng từ từ mở ra trong sự chờ đợi của các bậc phụ huynh.

Từng đứa trẻ được người lớn nhà mình đón đi, tiếng ồn ào ở cổng trường tăng thêm một bậc, từng bé nhỏ nắm tay người lớn líu lo kể chuyện một ngày ở trường.

Các bậc phụ huynh mang theo nụ cười đáp lại, nghiêm túc lắng nghe những chuyện mà đối với họ chẳng đáng lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với lũ trẻ lại vô cùng quan trọng.

Hơn mười phút sau, tiếng người ồn ào ở cổng Tiểu học Cẩm Thành dần nhỏ lại, nửa giờ trôi qua, nơi đây bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Một giờ sau, dòng người hoàn toàn rút đi, cổng trường đã trống không.

Không, vẫn còn người.

Bé Quý Dư nhìn thầy giáo đứng bên cạnh mình: "Thầy ơi, em đi trước nhé."

Thầy giáo có chút khó xử: "Người nhà em vẫn không có ai đến đón em sao? Bà của em đâu rồi?"

Nói là bà, nhưng thực ra thầy giáo cũng biết đó chỉ là một người giúp việc thôi.

Bé Quý Dư lắc đầu: "Cháu bà ốm rồi."

Bé cúi đầu, giọng lí nhí: "Bà phải đi chăm sóc cậu ấy ạ."

Thầy giáo nhìn cổng trường đã vắng vẻ, chậm chạp không có ai đến đón, bắt đầu sốt ruột: "Vậy người nhà em không có ai đến đón em sao?"

"Bà của em xin nghỉ chắc là đã nói với người nhà em rồi chứ."

Bé Quý Dư không trả lời, chỉ đứng im tại chỗ, mu bàn tay ở phía sau bất an bấu vào đầu ngón tay.

Thầy giáo hỏi lại vài lần, vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, gọi điện cho bà giúp việc của Quý Dư cũng không ai nghe máy.

Thầy giáo có chút sốt ruột, giọng nói không khỏi gay gắt hơn: "Thầy đang hỏi em đó, em nói đi chứ, số điện thoại của ba mẹ em là gì?"

Bé Quý Dư cúi đầu, ngón tay vô thố vắt sau lưng, đầu bé còn chưa cao bằng chân thầy giáo, chiếc ba lô phía sau rất lớn, như thể muốn đè sụp bé.

Thương Viễn Chu đi đến cổng trường và chứng kiến cảnh này.

Hắn bước tới, tay xoa xoa đầu bé Quý Dư, nói với thầy giáo: "Tôi đến đón Tiểu Ngư."

Lời này lọt vào tai thầy giáo và bé Quý Dư, đổi lại là hai phản ứng hoàn toàn khác nhau. Thầy giáo vừa mừng vừa lo, còn có chút oán trách giấu kín, còn bé Quý Dư thì ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu xoa xoa tóc bé, đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích.

Hắn cứ nghĩ Tiểu Ngư khi mất trí nhớ và trở lại thời thơ ấu, trở thành bé Quý Dư sẽ hỏi hắn là ai, và hắn cần phải chứng minh mình vô hại trước.

Nào ngờ bé Quý Dư lại đưa tay nắm lấy tay hắn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

Bàn tay nhỏ xíu đó, nói là nắm tay hắn, thực ra chỉ có thể vòng được nửa ngón tay, Thương Viễn Chu có thể dễ dàng bao trọn bàn tay đó trong lòng bàn tay mình.

Thầy giáo thấy bé Quý Dư nắm tay Thương Viễn Chu, cũng không nghi ngờ gì, chỉ là đợi lâu như vậy nên trong lòng không vui, nói thêm vài câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!