Chương 91: Ngoại truyện 14

"Giờ chúng ta có cần nghĩ cách trở về không?"

Quý Dư ngồi vắt vẻo trên ghế đua xe trong khu trò chơi, tay cầm cây kem lạnh, chân khẽ nhịp nhịp, nhìn sang Thương Viễn Chu hỏi.

Đây là trò đua xe hai người, xung quanh có vách ngăn, vả lại khu trò chơi ồn ào náo nhiệt nên Quý Dư cũng chẳng sợ người khác nghe thấy, hỏi thẳng Thương Viễn Chu luôn.

Thương Viễn Chu ba miếng đã nhai nát cây kem, trong tay chỉ còn lại cái que, nghiêng người dựa vào ghế đua xe, đối mặt với Quý Dư, nghe vậy nói: "Bây giờ hả? Tại sao?"

Khác với cách ăn kem thô bạo của hắn, Quý Dư ăn từng miếng nhỏ, cây kem mát lạnh giữa mùa hè oi bức giúp giải tỏa cái nóng, lạnh buốt, Quý Dư ăn rất chậm một cây kem, một phần là vì sự nhã nhặn, phần khác cũng là muốn giữ cái lạnh lâu hơn một chút.

Quý Dư nghe Thương Viễn Chu nói vậy, theo bản năng hơi trợn tròn mắt: "Anh đã nhớ lại hết rồi mà."

"Chúng ta không nghĩ cách trở về, ở lại đây làm gì chứ?"

Anh vừa ăn kem vừa nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta đến đây có thể liên quan đến từ trường gì đó."

"Em nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc đó rồi, em đang đứng trên sông băng chụp ảnh bằng máy ảnh, rồi biến mất ngay khoảnh khắc bấm màn trập."

"Bây giờ vấn đề là anh đến đây cụ thể bằng cách nào? Anh còn nhớ không?"

Quý Dư hỏi xong câu này, liền dừng động tác ăn kem, nhìn về phía Thương Viễn Chu, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng Thương Viễn Chu lại chậm chạp không đáp lại.

Ánh mắt Thương Viễn Chu rõ ràng là không để tâm, lơ đãng ngay cả những chuyện quan trọng như vậy.

Quý Dư vẫy tay trước mặt Thương Viễn Chu: "Nghĩ gì vậy? Có nghe không đó?"

Thương Viễn Chu: "Có nghe."

Hắn dừng một chút: "Em nói gì?"

Quý Dư:...

Rõ ràng là không hề nghe mà.

Anh lại một lần nữa ôn tồn lặp lại: "Anh còn nhớ anh đến đây bằng cách nào không? Có quá trình cụ thể nào không?"

Thương Viễn Chu thực ra chẳng mấy để ý Quý Dư đang nói gì, hắn đang nhìn Quý Dư, nhưng ánh mắt chính xác hơn là dán chặt vào đôi môi của Quý Dư.

Đôi môi đã liên tục m*t kem, ướt át mang theo một lớp đường tan chảy trong suốt, đôi môi vốn đã hồng hào lại bị cây kem lạnh làm cho càng đỏ hơn.

Như thể vừa bị ai đó hôn thật mạnh, lại như những quả hồng căng mọng sắp nứt vỏ trên cành, dụ dỗ người ta đến hái.

Ánh mắt Thương Viễn Chu dần tối sầm, sự si mê trong mắt càng lúc càng đậm.

Quý Dư lại một lần nữa không nhận được hồi đáp, có chút bất lực, lớn như vậy rồi mà đối diện nói chuyện với hắn, hắn vẫn có thể lơ đãng liên tục.

Quý Dư liền áp cây kem trên tay lên miệng Thương Viễn Chu, cho đối phương lạnh một lần, rồi lại nói lại một cách đầy đủ.

"Em có một quá trình đến đây, là khi đang chụp ảnh trên sông băng, ngay khoảnh khắc chụp bức ảnh, em liền đến đây."

"Trước khi đến đây anh đang làm gì?"

Thương Viễn Chu nhìn đôi môi đầy đặn, mấp máy trước mặt, tay đột nhiên ôm lấy sau gáy Quý Dư, cúi người hôn lên.

Khoảnh khắc miệng bị lấp kín, Quý Dư trợn tròn mắt.

Dù họ đang ở trong một không gian tương đối riêng tư, nhưng đây vẫn là khu trò chơi, xung quanh ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là người.

Quý Dư còn có thể nghe rõ tiếng ồn ào của đám nam sinh đang chơi trò ném rổ ở điểm chơi gần đó, tiếng bóng đập vào bảng rổ trầm đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!