Chương 6: (Vô Đề)

Quý Dư cầm theo bản hợp đồng ngồi trên tàu điện ngầm, những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ xe lao nhanh qua, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và đầy màu sắc.

Anh ăn mặc khá thoải mái, áo thun quần dài, một tay nắm chặt thành lan can tàu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay vì siết chặt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô hồn, tay còn lại cầm một tập hồ sơ màu đen.

Sự kết hợp giữa vẻ ngoài thư thái và tập hồ sơ công việc khiến anh trông như một chàng trai trẻ đang tận hưởng cuối tuần, nhưng lại bị công việc bận rộn làm phiền.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ đang thả hồn trôi xa, nói không chừng trong lòng lại đang âm thầm chửi rủa sếp của mình.

Chuyện này cũng bình thường thôi, ai làm công ăn lương cũng đều thành thạo ít nhất hai mươi cách để than thở với sếp mà không để lộ chút dấu vết nào, dù bạn mới đi làm có một tháng thôi, bạn cũng có thể học được kỹ năng này mà không cần ai dạy.

Nhưng thực ra Quý Dư không nghĩ gì cả.

Trong cái phong bì đó là hợp đồng làm việc mà hầu hết mọi người đều mơ ước, nhưng trong lòng Quý Dư lại không bình tĩnh được.

Khi tàu điện ngầm chạy qua thành phố, nhìn những khung cảnh quen thuộc vụt qua cửa sổ, tâm trạng bồn chồn của Quý Dư dần lắng xuống.

Anh bắt đầu suy nghĩ về việc mình sẽ rời khỏi nơi này khi nào.

Hợp tác với Thương Viễn Chu là một cơ hội tốt, anh có thể thoát khỏi tất cả những điều này, anh không hề do dự khi nghĩ đến việc ra đi..... Anh sinh ra mà không được mong đợi.

Là vào lúc tình cảm giữa cha mẹ đã rạn nứt, nhưng lại vì kỳ đ*ng d*c của Omega mà sinh ra anh.

Từ nhỏ anh đã quen với việc bị bỏ qua trong gia đình này, sau khi hiểu rõ ba cái tên Quý Bác Hãn, Quý Hòa Hiên, Qúy Dư nghĩa là gì anh lại càng thêm trầm lặng.

Trong xã hội này giới tính thứ hai không phải do cha mẹ quyết định, mà phụ thuộc vào quá trình phân hóa, chỉ là con cái sinh ra từ cặp đôi AO thường có xác suất trở thành Alpha hoặc Omega cao hơn.

Khi phân hóa thành Beta, cha mẹ càng ghét bỏ anh hơn, hai anh trai thì càng khinh thường, chỉ có Quý Dư là cảm thấy vui sướng.

Anh không đủ bao dung, không cách nào quên đi khi còn nhỏ đã cố gắng níu kéo họ để trò chuyện nhưng lại bị chán ghét đẩy ra, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường ấy.

Cũng không đủ vô tình, để coi thường những đau khổ mà mẹ đã trải qua khi sinh ra anh cùng những năm tháng nhà họ Quý nuôi dưỡng mình.

Xét cho cùng, anh cũng chỉ là một người bình thường.

Vậy nên anh định để dành một khoản tiền, sau đó ra nước ngoài.

Tiếng tàu điện ngầm báo sắp đến ga đánh thức Quý Dư khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, anh thu tay lại, xuống tàu khi cửa mở.

Căn hộ Quý Dư thuê cách ga tàu một đoạn, nhưng vì đã hẹn Thương Viễn Chu gặp mặt ở quán cà phê gần đó, mà bây giờ mới bốn giờ.

Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên điện thoại, quyết định đi bộ về.

Thời tiết mùa hè luôn oi bức, dù đã qua giờ cao điểm nhưng cái nóng khi bước ra khỏi ga tàu vẫn khiến người ta muốn lùi bước, tiếng ve kêu râm ran càng làm tăng thêm cảm giác bức bối.

Cũng bởi vì là chiều thứ bảy, thời điểm mà hầu hết học sinh và người đi làm đều nghỉ ngơi, nên đường phố cũng không quá đông đúc.

Quý Dư đi bộ khá chậm, vẫn cảm thấy hơi nóng nhưng quãng đường về nhà bằng xe hơi thì còn lâu mới tới, anh hơi nhíu mày, đành chịu đựng mà đi tiếp.

Người đến rồi đi vội vàng trên đường, Quý Dư chợt nghĩ đến quán cà phê mà mình hẹn Thương Viễn Chu.

Ngay sau đó anh bật cười.

Thương Viễn Chu là ai chứ?

Một thương gia quyền lực như hắn làm sao có thể không có tài xế riêng, chứ đừng nói đến việc phải mặc âu phục chỉnh tề rồi vội vã chạy trên đường vào một ngày hè nóng bức.

Nếu như Quý Dư rời khỏi quán cà phê là phải đi tàu điện ngầm rồi đi bộ thêm một cây số nữa.

Thì Thương Viễn Chu sẽ ngồi trong chiếc Cayenne luôn chờ ở cửa, và nếu có đi đến nơi nào đó mà chiếc xe không thể vào được, sẽ có người cung kính cầm ô che nắng cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!