Chương 49: (Vô Đề)

Người đang say giấc nồng trong chăn ấm áp nhắm nghiền mắt, trên mặt còn vương nước mắt, khóe mắt ướt át, môi sưng đỏ trầy xước, trông anh vừa đáng thương vừa đáng yêu, mí mắt mỏng manh khẽ động đậy, như thể sắp tỉnh giấc.

Quý Dư cảm thấy mình không thể cử động, cơ thể dường như không nghe theo sự điều khiển của anh, giống như bị bóng đè.

Anh cố gắng nhúc nhích ngón tay, nhưng ngay cả hành động đơn giản đó cũng khó thực hiện, gần như bị đóng đinh trên giường.

Quý Dư cố gắng giãy giụa, hít sâu một hơi rồi muốn rút tay ra, giây tiếp theo mở mắt.

Hóa ra vừa rồi là mơ, đây mới là tỉnh giấc thật sự.

Quý Dư thở phào nhẹ nhõm, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, đã cảm thấy cơ thể đau nhức.

Anh đại khái biết vì sao lúc sắp tỉnh lại lại có cảm giác như bị bóng đè.

Toàn thân anh ê ẩm, chỗ nào cũng ê ẩm, đặc biệt là eo, chân và đùi cũng run rẩy từng đợt.

Hình ảnh tối qua hiện lên trong đầu, chân bị banh ra, cưỡi lên người, bị vác lên vai...

Quý Dư mặt đơ ra, nhìn như vô cảm, nhưng khuôn mặt ửng đỏ không giấu được lại khiến anh không thể tỏ ra nghiêm túc, giống như quả bóng bay chỉ cần chọc nhẹ là xì hơi.

Anh không hiểu lắm tại sao mọi chuyện lại đột ngột thành ra thế này, nói chuyện thế nào... lại lăn lên giường.

Không đúng, không đúng lắm.

Quý Dư cúi đầu nhìn, anh không nhớ rõ mình lên giường thế nào, hôm qua anh nói chuyện với Thương Viễn Chu rõ ràng là ở thư phòng.

Lúc đó anh ngồi trên chiếc sofa lớn trong thư phòng...

Vẻ mặt Quý Dư càng đơ ra, thầm nghĩ —

Có tiền đến mức kê được cả sofa lớn trong thư phòng cũng không phải chuyện tốt.

Anh chậm rãi muốn ngồi dậy, vừa động eo đã nhức mỏi, ngồi dậy mới nhận ra sau cổ cũng đau, Quý Dư đưa tay s* s**ng, "Shh."

Ngón tay chạm vào vết cắn sâu sau cổ, mang đến cảm giác đau nhức nhẹ, Quý Dư không khỏi hít hà một hơi, rụt tay lại.

Hôm qua kinh ngạc trước pheromone đặc biệt của Thương Viễn Chu, mơ hồ cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối, anh muốn nói thử xem, trong tưởng tượng của Quý Dư, là hai người sẽ giống như các cặp tình nhân bình thường khác.

Nắm tay ôm ấp, từng bước chậm rãi, anh cũng có thể dần dần phân biệt được tình cảm của mình.

Kết quả lại bị cắn sau cổ rồi xiên xỏ, cơ thể đến giờ vẫn rệu rã.

Quý Dư giờ có cảm giác "không trâu bắt chó đi cày", anh chính là con chó đó.

Ngồi im trên giường hai phút để hồi phục, Quý Dư mới đột nhiên nhớ ra hôm nay còn phải đi làm.

Rõ ràng là cơ thể quá mệt mỏi, sao đầu óc cũng đi theo ra khỏi nhà vậy, anh nhăn mặt, vén chăn định xuống giường.

Thương Viễn Chu bước vào phòng ngủ, thấy anh đang vén chăn, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng giờ đây nở nụ cười, trong mắt ẩn hiện vẻ mãn nguyện, cả người quả là tinh thần sảng khoái.

Hắn tự nhiên tiến tới, hôn lên trán Quý Dư, "Anh xin nghỉ cho em rồi, hôm nay em có thể nghỉ ngơi thoải mái, nhưng nếu tỉnh rồi, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp nhé?"

So với Thương Viễn Chu, Quý Dư bị hôn đến không thoải mái, "Anh..."

Anh không quen với kiểu thân mật sau khi "làm việc" trên giường này —

Thôi được rồi, ngay cả chuyện trên giường cũng không quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!