Quý Dư làm nguyên khay Tiramisu, sau đó chia thành mấy phần nhỏ theo số người trong biệt thự, chỉ có phần của Thương Viễn Chu là được trang trí tỉ mỉ hình đầu mèo.
Anh chia phần còn lại cho quản gia và các dì giúp việc, quay lại bưng phần của mình lên thì thấy vẻ mặt quản gia hơi kỳ lạ.
Quý Dư lo lắng hỏi: "Sao vậy bác Vu, không ăn được sao?"
Quản gia ăn miếng đầu tiên mà chẳng cảm nhận được hương vị gì, nguyên nhân chính là do tổng tài nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào phần Tiramisu được mang ra chia cho mọi người, vẻ mặt không đổi, nhưng ánh mắt lại ngày càng trầm xuống.
Ông đoán, có lẽ, có khả năng, tổng tài nhà mình đang ghen.
Ghen tị với phần Tiramisu được chia cho người khác.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, quản gia Vu liền cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể trời đất sụp đổ.
May mà Thương tổng dường như phát hiện ra tất cả các phần Tiramisu chỉ có phần trên tay mình là có hình đầu mèo đáng yêu, ánh mắt mới dịu lại.
Vẫn không thể tin được, ghen gì chứ, chắc chắn là ảo giác thôi...
Nghe Quý Dư nói, quản gia lại nếm một miếng, lần này tâm trạng không căng thẳng, cũng nếm ra được hương vị cụ thể, vẻ mặt trở nên hơi vi diệu: "Rất thanh đạm."
Hồi Thương Viễn Chu còn là đứa con riêng sống chui lủi ở tầng lớp thấp nhất, bác Vu cũng từng ăn cơm do Thương Viễn Chu nấu một lần, không muối không vị, không ngờ món tráng miệng Quý Dư làm cũng chẳng kém cạnh gì.
Phải chăng nên nói hai người đúng là một cặp trời sinh, đều là "vật cách điện" của phòng bếp.
Quý Dư nghi hoặc cầm thìa tráng miệng nếm thử một miếng, liền nghe thấy Thương Viễn Chu đang cười anh ở phía sau: "Ngon không?"
Nói thế nào nhỉ?
Là vị đồ tráng miệng, nhưng hoàn toàn không ngọt.
Quý Dư không tin lại nếm thử một chút phần Tiramisu trên thìa, tai ửng đỏ: "Tôi nghĩ ăn nhiều đường không tốt..."
Thương Viễn Chu gật đầu cười nhẹ: "Cho nên bác Vu mới nói 'thanh đạm', khen em đó Tiểu Ngư."
Quản gia đứng thẳng người, cung kính lên tiếng, nhưng nội dung lại là: "Thương tổng, khẩu vị nấu ăn của cậu không cần chê bai cậu Quý đâu."
Quý Dư lập tức đứng về phía quản gia, hai người ra vẻ thẩm phán Thương Viễn Chu: "Báo cáo, cháu có thể làm chứng, A Chu nấu ăn thật sự không có mùi vị gì."
Quản gia Vu liếc nhìn Thương Viễn Chu, người sau mỉm cười, ánh mắt dõi theo Quý Dư, vì thế cũng phối hợp diễn: "Báo cáo được thông qua, lời khai của nhân chứng được chấp nhận."
Quý Dư ngoan ngoãn giơ một tay lên: "Hiện tại là nguyên cáo người làm đồ ngọt, xin tòa án yêu cầu bị cáo Thương Viễn Chu rút lại phần Tiramisu đáng thương bị hắt hủi."
Ngón tay với khớp xương rõ ràng duỗi tới, khẽ búng lên cái trán trắng nõn của Quý Dư.
Thương Viễn Chu cười như không cười nói: "Xin bác bỏ."
"Bị cáo xin trình bày: Không hề ghét bỏ, đầu mèo rất ngọt."
Đèn chùm pha lê lớn trong phòng khách biệt thự hắt ra ánh sáng ấm áp, ánh trăng tĩnh lặng trôi, dưới ánh trăng trong trẻo, những bông bồ công anh như những quả cầu ánh sáng nổ tung, lay động nhẹ nhàng, khoảnh khắc này, dường như cả thế giới đang phát ra ánh sáng ấm áp, thoải mái.
Giống như một gia đình thực sự.......
Sinh nhật Quý Dư đến rất nhanh, trước đó Thương Viễn Chu không hề nhắc đến việc sẽ đi đâu.
Anh đoán rằng để nhiều người biết hai người cùng nhau ra ngoài, lại là vì sinh nhật, vậy dù không tổ chức tiệc tùng gì, chắc chắn cũng sẽ xuất hiện trước mặt nhiều người.
Bản thân mình đã ký hợp đồng, nên phải phối hợp diễn xuất, Quý Dư hiểu rất rõ điều này.
Thương Viễn Chu có thể quan tâm đến tâm trạng của anh, không ép buộc tổ chức tiệc tùng, điều đó đã khiến Quý Dư cảm thấy ngoài mong đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!