Chương 42: (Vô Đề)

Để tránh cho những người giúp việc khác trong biệt thự nhận ra điều bất thường, Quý Dư ở lại phòng ngủ phụ.

Trong mắt mọi người, đó là cảnh đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, một người đuổi theo một người khác sang phòng ngủ phụ.

Biệt thự của Thương Viễn Chu chưa bao giờ có khách ở lại, phòng ngủ phụ không có thảm dày êm ái như phòng ngủ chính, cũng không có thêm chăn để trải xuống đất ngủ.

Quý Dư nằm trên giường, nghiêng người trên chiếc giường mềm mại, nhìn sang bên phải.

Trên chiếc ghế sofa cách cửa sổ không xa có một người đang ngủ, vóc dáng cao lớn rõ ràng không phù hợp với chiếc sofa, nằm trên đó tay chân đều không duỗi thẳng được, trông rất chật chội, có thể tưởng tượng nằm trên đó một đêm sẽ khó chịu đến mức nào.

Quý Dư do dự, nhìn chằm chằm người trên sofa, vài lần muốn mở miệng, rồi lại nuốt lời vào trong.

Anh đang phân vân có nên nhường giường cho Thương Viễn Chu không, để hai người "nước sông không phạm nước giếng" sống hòa bình một đêm, không biết trên người mình đã nhiễm đầy pheromone.

Giống như bàn tay to ấm áp v**t v* gáy mèo con, từng đợt pheromone cọ xát sau gáy Quý Dư.

Một người muốn giữ khoảng cách, một người muốn xâm chiếm đến cùng.

Thương Viễn Chu dường như cảm nhận được điều gì, ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt không kịp né tránh của Quý Dư.

Ánh trăng rất sáng, vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, rọi qua khung cửa sổ chưa kịp kéo rèm, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng bạc lấp lánh, hai người đối diện nhau dưới ánh trăng ấy.

Thương Viễn Chu chăm chú nhìn anh, đột nhiên lên tiếng:

"Quý Dư."

"Ừm?"

Trái tim Beta vào khoảnh khắc này đột nhiên đập mạnh một nhịp, phát ra tiếng đáp lời có chút nghẹn ngào.

"Sinh nhật em sắp đến phải không?" Thương Viễn Chu nói xong, không đợi đối phương trả lời, liền giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không cố ý nhớ đâu."

"Lúc đăng ký kết hôn, tôi thấy trên giấy chứng nhận."

"Vốn dĩ định quên rồi, nhưng vừa nãy đột nhiên nhớ lại."

Quý Dư: "Tôi nhớ hồi lớp 12 có lần trên bàn tôi đột nhiên xuất hiện một cái bánh kem, không hiểu ai tặng, nhưng ngày đó đúng vào sinh nhật tôi."

Trong mắt anh thoáng vẻ trêu chọc: "Vốn dĩ định quên rồi, nhưng vừa nãy đột nhiên nhớ lại."

Thật sự là vừa mới nhớ lại, nhưng nói ra như vậy thì lúc này chính là cố ý.

Thương Viễn Chu khẽ cười hai tiếng, biết rằng việc mình nhắc đến sinh nhật khiến Quý Dư không vui, cố ý trêu chọc anh, "Vậy sao?"

"Không biết ai tặng, còn bị em vứt vào thùng rác, tiếc thật."

Quý Dư mím môi: "Anh đang bênh vực người đó à?"

"Không phải." Ánh mắt Thương Viễn Chu ánh lên ý cười: "Chỉ là cảm thấy sinh nhật Tiểu Ngư mà không được nếm bánh kem dâu tây thì tiếc quá."

Quý Dư im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: "Tôi không thích tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng tổ chức sinh nhật."

Cái bánh kem đó, lúc ấy không biết ai tặng, Quý Dư liền tiện tay ném vào thùng rác.

Bây giờ nhớ lại, đoán rằng có thể là Thương Viễn Chu tặng.

Cho nên khi Thương Viễn Chu nói không cố ý nhớ, anh không vui lắm mới cố tình nói móc một chút.

Thương Viễn Chu cũng thu lại ý cười trong mắt, thản nhiên nói: "Trong giới thượng lưu của chúng tôi, sinh nhật lớn như vậy mà không tổ chức tiệc, rất dễ khiến người khác suy đoán lung tung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!