Chương 40: (Vô Đề)

Không khí có chút trầm mặc, khi cả hai đều né tránh không nói, chẳng ai biết người kia đang nghĩ gì.

Buổi tối, Quý Dư kiên quyết ngủ dưới đất, không đồng ý với đề nghị của Thương Viễn Chu để anh ngủ trên giường, còn hắn ngủ dưới đất. Trên sàn trải thảm lông cừu thủ công cao cấp, ngủ dưới đất cũng không lạnh lẽo hay cứng nhắc.

Thương Viễn Chu không chấp nhận câu trả lời hiện tại của anh, hy vọng anh suy nghĩ kỹ hơn, bản hợp đồng kia, giấy đăng ký kết hôn trong tay Quý Dư, và cả chiếc thẻ ngân hàng đều tạm thời được thu hồi.

23 vạn trong thẻ ngân hàng, từng khoản một đều là tiền Quý Dư tiết kiệm được từ thời đại học khi làm đủ loại công việc bán thời gian và sau này khi đi làm, để dùng vào việc cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý.

Trước đây ở công ty có thể chịu đựng đủ loại xa lánh áp bức, cũng là vì không muốn mất đi một công việc lương hậu đãi đối với một người mới tốt nghiệp hơn một năm như anh.

Anh thực sự cảm ơn Thương Viễn Chu, hiểu rõ nếu không phải Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên kiêng dè thân phận của Thương Viễn Chu, thì dù anh có trả tiền, cũng không dễ dàng được yên ổn cắt đứt quan hệ.

Quý Dư không thể vì cảm kích mà chấp nhận tình cảm của Thương Viễn Chu, nhưng có thể báo đáp, Thương Viễn Chu giúp anh, anh giúp Thương Viễn Chu, điều đó rất đơn giản.

Nhưng... Quý Dư lo lắng, càng kéo dài thời gian ở bên nhau, càng khó dứt ra.

Rõ ràng là kịp thời cắt đứt sẽ là cách tốt nhất, nhưng lời của Thương Viễn Chu lại khiến anh do dự.

Cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía người trên giường, đầu óc hồi tưởng về thời trung học.

Quý Dư nhớ thực sự không nhiều, nhiều chuyện của người khác trong đầu tự động cho là không quan trọng, quên sạch sẽ.

Nếu hôm nay Thương Viễn Chu không nhắc đến hai chuyện kia, có lẽ anh chẳng thể nào nhớ ra dáng vẻ bình thường của Thương Viễn Chu thời trung học.

Việc anh tìm đến Thương Viễn Chu lúc hắn phân hóa thất bại vẫn nhớ được, là vì tiếc hụt 5 vạn tệ.

Những gì nhớ được hiện tại cũng không nhiều, chỉ là việc Thương Viễn Chu nhắc đến tiếng Anh giao tiếp khiến anh nhớ ra một chút.

Thứ tiếng Anh giao tiếp phát âm không chuẩn xác đó, có thể cho người ta thấy được thoáng qua quá khứ được giáo dục tồi tệ của Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu cũng đánh nhau, đánh rất tàn nhẫn, anh có thể nhục mạ vài câu để lấy 5 vạn, số tiền đó bao gồm cả khoản phí tổn thất dự tính anh sẽ ăn một đấm.

Hiện tại Thương Viễn Chu không còn chút nào dáng vẻ trước kia, lần trước Quý Dư đến công ty của hắn, nghe được hắn gọi điện thoại cho một khách hàng, tiếng Anh lưu loát như sách giáo khoa, thậm chí có thể gọi là dễ nghe.

Quý Dư không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Thương Viễn Chu thực sự bị những người khác trong gia tộc kéo xuống khỏi vị trí hiện tại.

Cả đêm Quý Dư ngủ không ngon, cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau, Quý Dư vẫn chưa nghĩ ra, đầu óc rối bời.

Nhưng dù chưa quyết định có nên tiếp tục hợp đồng hay không, anh vẫn biết một điều khác.

Sau khi do dự rất lâu, anh vẫn không thể không nói với Thương Viễn Chu: "Anh có thể cất hết ảnh chụp trong căn phòng đó đi được không?"

Vốn tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, không ngờ bị Thương Viễn Chu thẳng thừng từ chối: "Không thể."

Thương Viễn Chu hơi nhếch môi mỏng: "Đó là phòng của tôi, treo ảnh do tôi chụp, tại sao tôi phải cất đi?"

Quý Dư ngây người, cố gắng nói lý lẽ với người đàn ông này: "Đó là ảnh của tôi."

Vị tổng tài luôn trầm tĩnh hờ hững, lãnh đạo trực tiếp của mình, lại lén chụp nhiều ảnh như vậy, còn treo hết lên đặt trong phòng không cho người khác vào.

Hành vi này nhìn thế nào cũng giống...

Si tình.

Quý Dư nhìn gương mặt sắc sảo xinh đẹp của Thương Viễn Chu, lặng lẽ che mắt.

Khó mà tin được, hoàn toàn không thể liên hệ hai chữ này với Thương Viễn Chu, anh càng không thể chấp nhận việc Thương Viễn Chu có thể đứng ngắm nghía trong căn phòng đó lâu đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!