Ngực nặng trĩu, đầu óc mơ màng như sau cơn say rượu chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Có lẽ do ảnh hưởng của pheromone, Thương Viễn Chu chưa bao giờ say rượu đến thế, hắn mở mắt, nhìn rõ tình hình rồi hiểu vì sao ngực mình lại nặng trĩu.
Quý Dư đang ngủ trong lòng hắn, th*n th* tr*n tr**, cuộn tròn hơi bất an, mặt úp vào ngực hắn, bị ép ra một chút thịt má bầu bĩnh.
Mắt nhắm nghiền, đuôi mắt còn vương lại những giọt nước mắt ướt át, miệng sưng đỏ, thậm chí còn trầy da, thật khó tưởng tượng đã bị hôn bao nhiêu lần, hôn đến mức tàn nhẫn thế nào mới thành ra thế này.
Có lẽ cảm nhận được ánh sáng làm phiền, Quý Dư trong lúc ngủ mơ nghiêng người, vùi mặt vào ngực hắn.
Để lộ ra sau gáy những vết cắn loang lổ ứa máu, những vết hôn tím bầm và dấu răng dày đặc bao phủ một vùng nhỏ, trông thật thảm hại và đáng thương.
Ký ức đêm qua từng màn hiện lên trong đầu Thương Viễn Chu.
Không thể đánh dấu người trong lòng, sự không cam lòng lớn lao thúc đẩy Alpha mất kiểm soát pheromone hết lần này đến lần khác rót rượu đắng vào Tiểu Ngư, rồi cắn vào gáy, hết lần này đến lần khác gia tăng hương vị của mình lên người Beta.
Nhưng dù hắn có rót rượu đến khi Tiểu Ngư say khướt, rót đến mức sắp trào ra, cũng không thể khiến tuyến thể khô cằn của Beta trong lòng phát ra hơi thở của hắn.
Pheromone của hắn vĩnh viễn chỉ là lớp ngoài, không thể đánh dấu, sẽ tan biến theo thời gian.
Alpha mất kiểm soát pheromone không cam lòng và phẫn nộ, cố chấp lặp lại quá trình này.
Thể chất Alpha mạnh mẽ, d*c v*ng cũng tràn đầy, Beta chịu đựng rất gian nan.
kh*** c*m quá độ khiến cơ thể không chịu nổi sẽ trở nên đau đớn, Beta rất mệt, cả đêm luôn khóc, khóc đến ưm ưm a a không nói nên lời, ngay cả tiếng xin tha cũng mang theo tiếng r*n r* vụn vỡ.
Thương Viễn Chu vén chăn lên, nhìn thấy người đang cuộn tròn trong lòng mình rõ hơn.
Vết hôn trải rộng, gần như không tìm thấy chỗ da lành, màu tím bầm và đỏ thẫm, như những bông mai đỏ thắm nở trên nền tuyết trắng, màu tím xanh là cành khô, màu đỏ thẫm là những bông mai đang nở rộ.
Hai trái mâm xôi sưng đỏ trầy da, xấu hổ sợ sệt lại đáng thương đứng lẻ loi trong không khí, càng xuống dưới, càng là một mớ hỗn độn.
Thương Viễn Chu nhìn, cùng với hình ảnh đêm qua lặp lại hiện lên, đại não cảm thấy từng đợt choáng váng.
Hắn biết sự tình không xong rồi.
Nhưng nếu nói hối hận...
Trong lòng ngay cả một tia hối hận cũng không có, phòng ngủ tổng thống an tĩnh rộng lớn vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp từ tính.
Thương Viễn Chu sung sướng nghiêng người hôn lên trán Quý Dư, nửa ôm người vào lòng vỗ về lưng như dỗ dành, trong đầu đã diễn tập những lời mình muốn nói khi Quý Dư tỉnh lại.
Hắn mất kiểm soát pheromone, ý thức mơ hồ, vợ ngốc nghếch đụng phải, bị đè cả đêm, đáng thương lại vô tội.
Nhưng hắn trúng thuốc không phải sao.
Đương nhiên, hắn sẽ không thoái thác trách nhiệm của mình, "cố mà làm" có thể biến thành sự thật.
Hoặc có lẽ vợ sẽ cố nén xấu hổ, mặt lạnh nói với hắn rằng tất cả chỉ là ngoài ý muốn, rồi quên đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quý Dư tỉnh dậy đã là giữa trưa, trên giường không có ai, anh ngồi yên trên giường chớp mắt thong thả, vén chăn đứng dậy.
Động tác của anh chậm rì rì, như một con búp bê bị v**t v* quá độ, các khớp xương có chút không linh hoạt.
Chân vừa chạm đất, còn chưa bước được bước nào, chân Quý Dư đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào.
Chân mềm, eo cũng mềm, còn từng đợt nóng ran.
Quý Dư bám tường đi được hai bước, động tác lại cứng đờ, nơi bí mật đang từ từ chảy ra, anh ngơ ngác, như thể phát hiện rượu đổ muốn vội vàng cứu vãn nhưng không biết phải làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!