Chương 35: (Vô Đề)

Rượu rót vào ly đế cao, vài giọt rượu văng ra, Quý Dư nâng ly uống một ngụm.

Hương vị rất kỳ lạ.

Không khó uống, nhưng cũng không giống những loại rượu khác có hậu vị ngọt.

Hương rượu nồng đậm khi vào miệng lại có thể cảm nhận được một chút vị chua. Quý Dư chưa từng uống loại rượu kỳ lạ như vậy, như muốn biến thành chua, nhưng vẫn là hương vị rượu đắng.

Anh nhíu đôi mày thanh tú, không tin lại uống một ngụm, mắt lập tức híp lại, nhăn mặt, như một cục tuyết bị vò nát.

"Không thích à?" Thương Viễn Chu hỏi anh.

Quý Dư lắc đầu, không nói không thích, "Hơi lạ, không hợp với tôi."

Không hợp.

Thương Viễn Chu lấy chai rượu khỏi tay anh, "Phải không."

Pheromone mùi rượu đắng hung hăng cọ xát sau gáy Beta vừa nói không hợp.

Một phần pheromone bay ra, "l**m" qua bờ môi Beta, thậm chí muốn chui vào khoang miệng nóng ẩm.

Xâm chiếm từ trong ra ngoài, để Beta cảm nhận rõ thế nào là không hợp.

Alpha cao lớn tuấn mỹ "xé" pheromone của mình xuống, đặt chai rượu lên bàn, "Xuống lầu ăn cơm."

Pheromone là phản ứng cảm xúc chân thật nhất của chủ nhân, nó sôi trào mãnh liệt, chế giễu sự bình tĩnh kiềm chế của người sở hữu.

Sau bữa tối, Quý Dư nhắc đến đề nghị của quản gia Vu vào buổi chiều.

Thương Viễn Chu ngồi trên ghế sofa đơn, nghe vậy im lặng một lúc, "Chuyện này cứ gác lại đã."

"Trong vòng nửa tháng tới, em cũng không cần đi dự tiệc với tôi nữa, coi như cho em nghỉ phép, nghỉ ngơi cho tốt."

Hả?

Quý Dư ngơ ngác chớp mắt, quá đột ngột, "Sao lại cho tôi nghỉ?"

"Dạo này em chắc cũng mệt rồi." Thương Viễn Chu nhướng mày,

"Tôi không thể để nhân viên vừa tối qua còn khóc thút thít trong lòng mình, làm nũng đáng thương, nhanh chóng lại bắt đầu tăng ca được."

Quý Dư mặt cứng đờ gọi hắn, "Thương tổng, anh đang giỡn với nhân viên đấy à?"

Thương Viễn Chu cười khẩy: "Gọi là quan tâm nhân viên."

Còn một lý do nữa là tình hình của hai người nhà họ Quý, chuyện lớn như vậy không tránh khỏi việc người ta bàn tán, Thương Viễn Chu không muốn Quý Dư nghe thấy những điều đó.

Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu phương pháp của mình có sai hay không, mười mấy năm đầu đời, Quý Dư nói mà không ai nghe, giờ lại nghĩ rằng mình lúc nào cũng đang diễn kịch.

"À phải rồi," Quý Dư nhớ ra điều gì đó, "Căn phòng đó đã được dọn dẹp rồi đúng không?"

Nếu không thì trong tình huống không loại trừ việc có theo dõi ngầm, Thương Viễn Chu hẳn là sẽ không nói vậy.

"Vậy tôi ngủ dưới đất nhé," Quý Dư nhìn chằm chằm tấm thảm trên sàn, "Có thảm chắc cũng không lạnh đâu."

"Ngủ dưới đất, sáng hôm sau cuộn lại cất vào tủ quần áo, cũng không ai biết."

Thảm lông cừu dệt thủ công cao cấp, một miếng nhỏ cũng phải đến hàng vạn tệ, trải kín mép giường, chân bước lên mềm mại thoải mái, Quý Dư càng nhìn càng thấy không tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!