Khi Quý Dư tỉnh dậy, trong phòng chỉ có một mình anh.
Hình ảnh tối qua anh vùi đầu vào lòng Thương Viễn Chu khóc lóc thảm hại hiện lên trong đầu, lý trí thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn và quay trở lại điều khiển não bộ, kéo theo đó là sự xấu hổ và bối rối trào dâng.
Cũng may Thương Viễn Chu đã ra khỏi phòng, Quý Dư có thể tạm thời trốn tránh thực tại.
Anh cuộn tròn trên giường, từ từ vùi đầu vào chăn.
Tiếng động ngoài cửa khiến anh lại thò đầu ra. Thương Viễn Chu bưng bữa sáng bước vào, liền thấy Quý Dư lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mình.
Ngoan quá.
Dù là nhìn chằm chằm hắn, hay tối qua anh cuộn tròn trong lòng ngực hắn ngủ, nhỏ bé như một cục bông, đều ngoan ngoãn vô cùng.
Quý Dư không biết rằng vóc dáng gần 1m8 của mình lại bị xem như một "cục bông nhỏ". Thấy Thương Viễn Chu bước vào, anh vẫn còn đang xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Những vết sẹo mà anh không muốn ai chạm vào nhất trong đời, giờ đây lại bị phơi bày trước mặt người này. Quý Dư khó tránh khỏi cảm giác bối rối và xấu hổ.
"Tỉnh rồi à?" Thương Viễn Chu đặt khay lên tủ đầu giường, "Dậy ăn sáng đi."
Ngón tay Quý Dư vô thức giật giật, "Cảm ơn."
Cảm ơn hắn, dù là mang bữa sáng đến cho anh, hay tìm bác sĩ nói cho anh biết những chuyện đó, cũng như chu đáo che giấu thân phận của anh, không để nỗi đau của anh bị người khác nhìn thấy.
Quý Dư vén chăn xuống giường đi rửa mặt, anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, bộ đồ hàng hiệu bị vò nhàu nhĩ, mái tóc rối bù được Quý Dư vuốt lại trước gương, nhưng vẫn không thể đè xuống được cái chỏm tóc ngốc nghếch.
"Em từng nói sẽ đưa cho nhà họ Quý một khoản tiền, trả hết những chi phí em đã dùng của nhà họ Quý trong những năm qua, rồi đoạn tuyệt mọi quan hệ với họ. Vậy bây giờ thì sao?"
Thương Viễn Chu đã đi tới, một tay đút túi, ống tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc, đường cong tựa như một mái vòm kiên cố.
Mang đến một cảm giác an tâm kỳ lạ, không ai có thể thay thế được.
"Biết rằng họ luôn lợi dụng chuyện cái chết của mẹ em để lừa dối em,"
Với những suy nghĩ đã được dạy dỗ từ nhỏ, lớn lên anh đương nhiên sẽ không dám đối mặt và kiểm chứng.
Quý Dư nhúng tay vào nước, cuối cùng cũng đè được cái chỏm tóc ngốc nghếch kia xuống, đối diện với câu hỏi của Thương Viễn Chu, anh đột nhiên tò mò, "Nếu là anh, anh sẽ làm gì?"
Thương Viễn Chu mỉm cười, giọng điệu hiền hòa: "Thành tâm thành ý giảng đạo lý với họ, khiến họ nhận ra sai lầm của mình, sám hối những hành động đã gây ra."
"Dù gì cũng là người thân."
Quý Dư ngơ ngác một chút, chỏm tóc ngốc nghếch vừa được đè xuống lại dựng lên, rất phù hợp với tình huống hiện tại. "Tôi còn tưởng rằng..."
Tối qua khi Thương Viễn Chu bóp cổ Quý Hòa Hiên đến nghẹt thở, Quý Dư đã thấy được sự tàn nhẫn của hắn qua hành động đó.
Không ngờ cách giải quyết lại như vậy...
Thương Viễn Chu: "Tưởng rằng cái gì?"
Quý Dư lắc đầu, "Tưởng rằng sẽ giống như mấy tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, giết chóc quyết đoán gì đó."
Quý Dư đã thấy rất nhiều người vật lộn trong đau khổ với gia đình ruột thịt trên mạng, anh thấy mình may mắn hơn một chút, sẽ không cố chấp với cái thứ tình thân mơ hồ đó.
Quý Bác Hãn hơn anh mười tuổi, Quý Hòa Hiên thì hơn tám tuổi, cả hai đều không xứng được gọi là anh trai.
Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, một nhân viên quèn Beta, không thể làm được chuyện ăn miếng trả miếng, rời đi là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Không thể tha thứ, vĩnh viễn không gặp lại, là kết cục tốt nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!