"Quý Dư."
Giữa đám đông ánh mắt người kia dừng lại trên người Quý Dư mang theo vẻ đánh giá đầy cao ngạo, dù anh ta đã cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn bị Thương Viễn Chu nhìn thấu sự giả tạo.
Thương Viễn Chu không nói gì, lông mày hơi nhíu lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn biết mối quan hệ giữa Quý Dư và hai anh trai không tốt, dù không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thương Viễn Chu không thích hai người anh trai này, lễ cưới thì không thể không mời, còn ở bữa tiệc tối này, hắn cũng không hề bảo ai mời Quý Hòa Hiên.
Vậy nên là ai, đưa anh ta vào đây.
Thương Viễn Chu khẽ nâng đôi mắt dài và mảnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trợ lý đang đứng ở một góc.
Chỉ một cái nhìn, trợ lý liền im lặng lui xuống.
Quý Dư mím môi, vẻ mặt không mấy vui vẻ: "Anh."
Quý Hòa Hiên vẫn giữ thái độ cao ngạo như thường lệ, không hề e dè có Thương Viễn Chu ở đây, giọng điệu mang theo mệnh lệnh: "Anh cả có việc muốn hỏi em, cùng anh qua đây nói chuyện."
"Nếu tôi kết hôn với Tiểu Ngư, thì tôi cũng coi như là người một nhà rồi, có gì cứ nói thẳng với tôi cũng được mà."
Thương Viễn Chu dùng giọng điệu khách sáo, ngữ khí lạnh lùng, từng chữ nói ra đều mang hơi lạnh, đôi mắt đỏ nhạt không hề có chút ấm áp nào khi nhìn Quý Hòa Hiên.
Cảm giác bị kéo nhẹ ở cổ tay, là Quý Dư, "A Chu, dù em biết anh muốn ở bên em, nhưng ở đây còn nhiều người đang đợi anh mà, anh quan trọng nhất, em nói chuyện với anh trai xong sẽ qua ngay."
Quý Dư đè thấp giọng, ghé sát tai Thương Viễn Chu, thì thầm như đang làm nũng, giọng nói vừa thấp vừa sợ.
Cứ như hoàn toàn dựa dẫm vào Thương Viễn Chu vậy, giống như Thương Viễn Chu có thể hoàn toàn kiểm soát anh, nhưng lời nói ra lại tạo khoảng cách rõ ràng: "Đây là nhà của tôi A Chu."
Chuyện gia đình.
Thương Viễn Chu cười nhạt một cách bình tĩnh: "Đi đi."
Quý Dư và Quý Hòa Hiên cùng nhau rời đi khuất dần tầm mắt, Thương Viễn Chu vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên tiếp tục trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Vị máu tanh trong miệng bị nuốt xuống, cùng với cả những cảm xúc không cam lòng trào dâng lên trong khoảnh khắc đó cũng bị nuốt chửng.
Xung quanh mọi người vẫn đang cười nói: "Ai da, tình cảm giữa Thương tổng và cậu Quý thật là tốt."
"Đúng rồi đấy, cậu Quý nói một câu với anh mình còn làm nũng với Thương tổng, Thương tổng còn muốn đi theo, đúng là vợ chồng mới cưới mà."
"Thương tổng không hổ là một Alpha cấp cao, cậu Quý dính người như vậy, chắc sợ mình là Beta, không thể bị đánh dấu vĩnh viễn nên lo những Omega khác chen chân vào mất."
"Thương tổng cũng nên cẩn thận đấy, lỡ dính phải ghen tuông thì mệt lắm, vợ tôi cũng hay ghen như thế."
Thương Viễn Chu khẽ cong môi, nở một nụ cười nhạt: "Tiểu Ngư cứ như hình với bóng với tôi vậy, còn hay đòi đi làm cùng tôi nữa."
"Chốc lát không thấy người là lại giận dỗi, không còn cách nào khác, đành phải chiều thôi."
Nghe thì có vẻ rất tự nhiên, nhưng ngay cả bản thân còn chẳng tin nổi.
Mọi người xung quanh đều là người tinh ý, đều phụ họa theo, nói rằng Quý Dư là một Beta không thể bị đánh dấu, nên luôn cảm thấy bất an.
Mọi người đều cho rằng Quý Dư là một Beta, sẽ rất sợ hãi sau khi kết hôn với Thương Viễn Chu, không dám rời khỏi Thương Viễn Chu, sẽ luôn lo lắng người chồng Alpha của mình bị những Omega khác dụ dỗ.
Thậm chí còn có người đưa ra ý kiến, Thương Viễn Chu nên tìm cách để người bạn đời Beta của mình cảm thấy an toàn hơn một chút.
Thương Viễn Chu cầm ly sâm panh, hương vị thanh mát, nhưng hắn chẳng cảm nhận được gì, mỗi ngụm rượu trôi xuống cổ, như đang nếm vị pheromone của chính mình, một vị đắng chát.
Trợ lý đi tới, Thương Viễn Chu rời khỏi nhóm người đang trò chuyện, đi đến một góc vắng vẻ cùng trợ lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!